*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vùng này khí hậu ẩm thấp nên tuyết tích tụ không nhanh, chỉ phủ một tầng mỏng manh trên sơn đạo, bị những người lúc trước đi qua giẫm tới đạp lui, tạo thành lớp băng mỏng, rất trơn trượt. Con ngựa dẫn đầu vẫn kêu rít không ngừng, phải quất một roi mới chịu nhích lên vài bước, đi đứt quãng.
Mặc dù tốc độ chậm, nhưng đi qua một vòng sơn đạo liền đến chỗ bị đá tảng đè lấp kia.
“Chính bọn họ hoàn toàn……….. không biết thật ư?” Giang Thể Ninh cương cổ, bộ dáng câm như hến, chờ Tiết Nhàn hoặc Huyền Mẫn trả lời.
Tiết Nhàn nói: “Nếu nói thực sự không hề hay biết thì cũng không phải, ngươi nhìn bọn họ xem ——”
Y tùy ý hất cằm ra trước xe: “Con ngựa kia đến giờ vẫn không chịu yên tĩnh, lúc trước khi đi đến cây cầu gãy phải đổi đường, nam nhân mặt sẹo kia và Lý lão đầu đều tỏ vẻ khó xử không tình nguyện, hơn phân nửa là trong lòng bọn họ vẫn có chút bài xích nơi này.”
Con người ấy mà, khi có cảm ứng với một ít bất hạnh, bao giờ cũng theo bản năng muốn tránh đi.
Chân tổ tông này bất tiện, lại không nói gì mà chỉ im lặng ngồi. Y chẳng thể nào cong eo nhìn ra ngoài xe, cả người đành phải dựa nghiêng trên chỗ ngồi, vươn đầu nhìn ra ngoài màn che. Huyền Mẫn không thể không tựa vào vách xe phía sau, mới có thể chừa ra chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471251/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.