*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyền Mẫn có biến thành bánh bột hay không thì tạm thời chưa thể biết được, dù sao Tiết Nhàn vừa nói xong câu đó, liền bị xách đuôi tiến vào sân nhà Trương gia.
“Nếu không phải ta cả người khó chịu tạm thời không chú ý được, ngươi bây giờ hẳn đang bị Thiên Lôi đuổi theo bổ đấy.” Tiết Nhàn uy hiếp.
Có vẻ y đang muốn làm tư thế giương nanh múa vuốt, nhưng mà đang bị nóng đến hỗn loạn, hiệu quả thực tế khá là miễn cưỡng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ, móng vuốt cũng chỉ động đậy hai cái như bị rút gân, tóm lại là chẳng có tí tẹo uy phong nào.
Lúc trước còn ở trong sông, Huyền Mẫn nửa tỉnh nửa mê, bỏ lỡ khoảnh khắc xông thẳng lên mây trời của y. Bây giờ nhìn con rồng nhí này, quả thực là không có xíu lực uy hiếp gì.
Huyền Mẫn vốn định đi vào liền tìm đại một căn phòng rồi bỏ con rồng nhí này vào trong, nhưng mà khi hắn chân chính đặt chân vào trong viện, hắn lại sửa chủ ý.
Tiết Nhàn đang bị nóng đến không biết trời trăng gì, não bị đun nhão thành tương hồ. Y mơ hồ cảm giác được Huyền Mẫn vừa vào cửa liền dừng bước, cũng không biết là nhìn thấy thứ gì, chẳng hề có vẻ gì là muốn động, dường như đang đứng yên xem biến. Y cảm nhận được Huyền Mẫn buông lỏng ngón tay đang nắm đuôi mình ra, để y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471245/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.