*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái cục tròn vo này chẳng nói chẳng rằng ói ra một bãi nước, sắp tràn đến bàn chân Huyền Mẫn. Hắn nhìn chằm chằm viên châu, rõ ràng vẫn lạnh như băng không biểu cảm, lại lộ ra ý vị một lời khó nói hết: “Ngươi định phun lại cả hồ nước à?”
Tiết Nhàn không để ý tới hắn, vẫn ùng ục phun nước như cũ, có hơi chán đời.
“Rồi sau đó ngươi lại ngâm trong hồ nước mình vừa phun ra?” Huyền Mẫn nhếch miệng, nói không mặn không nhạt.
Tiết Nhàn: “……….”
Kim châu lập tức im bặt.
Sau một lát, Tiết Nhàn u ám nói: “Cái chày gỗ nhà ngươi mà cũng ghê tởm người khác à…….”
“Bất tài, quá khen.” Huyền Mẫn thản nhiên dời tầm mắt, cất bước đi đến gần mấy bức tượng đá.
Tiết Nhàn do dự một lát, cũng lăn theo, trượt đến sau chân hắn, “Ngươi nhặt ta lên trước đã, ta choáng đầu không chịu nổi rồi.”
Huyền Mẫn liếc mắt nhìn vệt nước lóe sáng trên người y, “Đợi cho đống nước ngâm xác chết trên người ngươi khô đi đã.”
“………” Tiết Nhàn cứng ngắc tại chỗ một lát, cả giận nói, “Ngươi mà còn thấy ghê tởm ta như thế, ta đuổi theo ngươi ói nước ngươi có tin không?”
“Tin.” Huyền Mẫn dừng bước, hơi chịu không nổi rũ mắt nhìn y, cuối cùng vẫn nhặt lên. Có điều vừa cầm trên tay liền ném vào túi, như thể một khắc cũng không muốn sờ thêm tẹo nào.
“Ngươi còn mặt mũi ghét bỏ ta chắc?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471238/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.