Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể thao túng hơn vạn âm thi này, tuyệt đối không phải việc người bình thường có thể làm được. Vậy kẻ ẩn nấp trong thạch lâm, rất có thể không phải lâu la vô danh gì, mà chính là thuật sĩ Tùng Vân kia.
Nghĩ đến đây, Tiết Nhàn cảm giác lưng nhói đau như cảm ứng được gì đó, giống như sau khi thụ kiếp, tư vị bị người rút đi gân cốt giữa lúc mê man lại lần nữa tràn tới.
Trong lòng y biết rõ, đó thực ra chỉ là sợi tơ trong xương sống bị ảnh hưởng bởi ngàn vạn âm quỷ này mà rung động một chút, cho nên chống đỡ không nổi, đau đớn từ xương gãy mới mơ hồ hiện lên.
Thế nhưng trong hoàn cảnh này, nỗi đau đớn ấy chỉ khiến thù mới hận cũ trào dâng. Tiết Nhàn ngửi thứ mùi khiến người ta buồn nôn kia, nhìn âm thi tràn khắp núi đồi và thạch lâm bị bọn chúng bao phủ, mặt lạnh như sương giá.
Y lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn trận thủy triều âm thi xông thẳng đến, vươn tay nhẹ nhàng phủi áo, rồi sau đó đột nhiên hòa vào màn sương trắng dày đặc.
Chỉ trong nháy mắt, cự long màu đen bay vọt lên trời, nhập vào tầng mây, thét dài một tiếng. Giữa lúc quần sơn chấn động, loạn lôi xen lẫn cuồng phong giáng thẳng vào sơn cốc. Từng luồng sấm sét vừa nhanh lại vừa mãnh liệt.
Âm thi dày đặc trong sơn cốc bị lôi điện oanh kích, tan tác như ong vỡ tổ. Thạch lâm bị sấm sét ầm ầm đánh nát, đá vụn rơi đầy trời, một bóng người màu xám lăn một vòng trên đất, rồi ẩn vào biển thây.
Khi chui vào biển thây hắn đã tạo cho mình một lớp ngụy trang, lập tức hòa thành một thể với đám âm thi da thịt rơi rụng, trong lúc nhất thời khó mà nhận ra được.
Hắc long uốn lượn một vòng trong quần sơn, đuôi dài trực tiếp đảo qua, lực đạo khổng lồ mang theo khí thế chấn sơn phách hải ập thẳng tới, nện vào sơn cốc.
Rầm rầm ——
Mặt đất nơi đuôi rồng đảo qua, vô số khe nứt sâu hoắm tức tốc lan tràn, âm thi chất đống bị cuồng phong do đuôi rồng mang đến trực tiếp hấp bay, lại tầng tầng lớp lớp nện lên mặt đất, vỡ thành thịt nát, hàng loạt âm thi bị quét thẳng vào trong khe nứt.
Cùng lúc đó, một con hỏa long cũng vọt ra từ một góc trong sơn cốc, mang theo ngọn lửa rực rỡ cao ngất, gào thét giữa màn kình phong vù vù, kéo từng tốp từng tốp âm thi vào trong biển lửa.
Tiết Nhàn lạnh mặt vắt mình trong mây đen, từ trên cao nhìn xuống đám âm thi thét gào đang đau đớn ngã rạp, mà thuật sĩ Tùng Vân – kẻ y thực sự muốn tìm, lại trốn Đông trốn Tây như chuột trong cống ngầm, không tiếc biến mình thành bộ xương khô nát da nát thịt.
Nhưng trốn tránh như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Bây giờ chết hay lát nữa chết thì có gì khác nhau?
Sợi tơ trong phần xương gãy của y bởi vì thịnh nộ mà không ngừng run rẩy, cũng vì linh khí tiêu hao mà dần dần bất ổn. Nỗi đau đớn thấm tận xương cốt ấy Tiết Nhàn cũng không phải không hề phát hiện, chỉ là giờ khắc này, hết thảy đau đớn đều hóa thành phẫn nộ.
Chỉ trong chốc lát, đám âm thi đã ngã rạp hơn phân nửa trong loạn lôi và đại hỏa, lại bị đuôi rồng quật nát, quay cuồng rơi vào khe nứt sâu hoắm trong cơn địa chấn tại sơn cốc.
Trong tiếng gào thét của âm thi, còn xen lẫn một tiếng kêu khàn khàn đầy sợ hãi.
Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng, đuôi rồng không chút do dự đảo qua đỉnh đá. Liền nghe một tiếng nổ tung vang lên ở sườn núi đá, tiếp đó cả ngọn núi đứt ngang, kéo theo vô số đá lở lăn thẳng vào sơn cốc, vừa vặn nện vào chỗ vang lên tiếng kêu khàn khàn kia.
Khói bụi tức khắc tràn ngập, tựa như một tầng sương mang theo mùi đất cát.
Đám âm thi và thanh âm kia cùng bị đè dưới ngọn núi đổ, dù không nát thì cũng chẳng thể trở mình.
Như vậy liền kết thúc sao? Như vậy liền xem như xả hết thù hận sao?
Tiết Nhàn chưa bao giờ nghĩ muốn hỏi thuật sĩ kia điều gì, trong mắt y, nói nhiều với kẻ này một chữ cũng ngại dơ bẩn, bất luận là lý do nào cũng không khiến y hứng thú đi nghe, cũng không có hứng thú hỏi. Dù chỉ khiến đối phương nói thêm một chữ, sống thêm một khắc, cũng đều là nhân từ quá độ.
Đưa đối phương vào vực thẳm dễ dàng như vậy, lại khiến Tiết Nhàn sinh ra chút bực bội khó tả. Phí thời gian hơn nửa năm, kéo lê đôi chân tàn phế không thể hành tẩu tới bao nơi, cuối cùng gặp cừu địch vô thanh vô tức như vậy, trước sau chỉ chưa đến nửa canh giờ.
Giống như một quyền nện vào vải bông, nộ khí chẳng những không tiêu tan, mà thậm chí còn khó chịu hơn trước.
Mà giờ phút này, xương cốt vụn vỡ tràn đầy sơn cốc bỗng nhiên động đậy trong màn cuồng phong. Chỉ chớp mắt, lại lần nữa hợp thành muôn vàn âm thi, mà trong những khe nứt khổng lồ rộng hẹp bất đồng kia, vô số âm thi rơi xuống đó cũng ló đầu ra.
Lôi điện đánh không tan, liệt hỏa thiêu không cháy, đập vỡ lại có thể chắp lại, rơi xuống lòng đất còn có thể trèo lên.
Đây quả đúng là âm hồn bất tán, khiến Tiết Nhàn tức đến bật cười —— Bởi vì trong tiếng xương cốt ken két rung động, y mơ hồ nghe thấy vài tiếng hô hấp cố ý che giấu, song đã không còn ở nơi núi đá đổ xuống nữa.
Khi nhìn thấy đám âm thi lần nữa bò lên, lao thẳng tới, ngón tay Huyền Mẫn rốt cuộc vuốt quanh xâu tiền đồng kia.
Âm khí nặng nề và nỗi hận chết oan tích tụ trăm năm, tựa như mạng nhện dính dớp, khi bầy âm thi không ngừng trỗi dậy liền quấn lấy hết thảy vật sống, bất luận là Huyền Mẫn hay Tiết Nhàn đều không chém đứt được, càng là vật sống mang nặng dương khí thì sức hấp dẫn lại càng lớn, những khí âm oán này quấn lấy chân long chặt hơn gấp nhiều phàm nhân.
Từ xưa âm dương tương triền, không ai có thể sửa đổi.
Trầm oán đến từ mấy vạn âm thi này có thể lay động một phương sơn hà, nếu đánh vào người bình thường, sẽ giống như một lưỡi đao chân chính, có thể bị róc thành bạch cốt chỉ trong chốc lát.
Tiết Nhàn và Huyền Mẫn tuy áp chế được nó, nhưng cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn, thủy triều âm thi “chết đi sống lại” hết phen này đến phen khác, da thịt hai người cũng dần dần xây xước chảy máu.
Tựa như vô số lưỡi dao mỏng cứa quanh thân mình.
Cứa càng lâu, vết máu trên người lại càng nhiều, mà âm oán khí từ lũ âm thi cũng càng lúc càng nồng đậm, cứ mỗi lần chúng bị đánh bại, âm oán khí lại càng dày thêm, như thể rơi vào một vòng tuần hoàn vĩnh viễn không thấy ánh sáng.
Tiết Nhàn không để ý tới vết thương, dù quanh thân tràn đầy mùi máu tươi, y vẫn chẳng mảy may gì, so với kiếp kỳ còn kém nhiều lắm.
Trong nỗi tức giận đến gần như lãnh tĩnh, y tìm kiếm bóng dáng thuật sĩ kia hết lần này đến lần khác, oanh kích tan tác phạm vi chung quanh kẻ nọ, đồng thời cũng liếc đến thân ảnh màu trắng của Huyền Mẫn, lập tức ngẩn ra, bởi vì Huyền Mẫn cũng ngẩng đầu nhìn về phía y.
Y ở trên chín tầng mây, Huyền Mẫn ở trong sơn cốc, khoảng cách vốn phải xa đến mức ngay cả ngũ quan cũng chẳng thấy rõ.
Nhưng lúc ấy Tiết Nhàn lại cảm giác, trong ánh mắt Huyền Mẫn nhìn y ẩn chứa gì đó rất đỗi nặng nề. Huyền Mẫn bỗng nhiên nâng tay đón lấy thứ gì đó trong hư không, bàn tay mở ra.
Tiết Nhàn mơ hồ thấy ngón tay hắn một mảnh huyết hồng, mới giật mình nhận ra, thứ Huyền Mẫn hứng lấy hẳn là máu nhỏ xuống từ người y.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tiết Nhàn bất giác dâng lên một cảm xúc không nói rõ, mà phần da thịt mềm mại nhất như bị người dùng kim đâm vào.
Cơn đau ấy đến bất ngờ, cho nên trong lúc nhất thời Tiết Nhàn vẫn chưa nhận ra nguyên do. Mãi đến khi Huyền Mẫn thu hồi tầm mắt, ngón tay mò đến xâu tiền đồng của hắn.
Nếu lửa thiêu sét đánh đều vô tác dụng, Huyền Mẫn liền dứt khoát thu hồi hỏa long. Hắn hình như đang thấp giọng niệm kinh văn gì đó, tiền đồng được ngón tay lướt qua bỗng phát sáng, tựa như linh khí luyện hóa trong đó đột nhiên sống dậy.
Giây phút tiền đồng được máu thức tỉnh, lưng Tiết Nhàn cũng phát nhiệt.
Y sửng sốt một chốc, bỗng nhiên hiểu được, chút đau đớn lúc trước có lẽ không phải cảm giác của chính y, mà là phản ứng của Huyền Mẫn xuyên thấu qua tiền đồng, truyền đến thân thể y, khiến y giật mình sinh ra một loại ảo giác cảm quan mơ hồ.
Nhưng không đợi y ngẫm lại, tiền đồng kia đã leng keng rung động trong gió, Huyền Mẫn một tay cầm tiền đồng, một tay gập ngón bắn ra trong lúc tụng kinh, liền thấy một phù văn khổng lồ phức tạp bay lên giữa màn khói bụi sương mù, mang theo âm thanh dày nặng tựa tiếng chuông ngân, ập về phía hải triều âm thi.
Keng ——
Khoảnh khắc phù văn rơi xuống, tất cả âm thi đều chấn động, như thể hồn phách hứng chịu trọng kích, lắc lư run rẩy trong dư âm của tiếng chuông cổ như ẩn như hiện.
Phải rồi, sét đánh không được, lửa đốt chẳng xong, chỉ là bởi khí âm oán căn bản không thể bị xua tan bởi những thứ này.
Mà Huyền Mẫn giờ phút này, giống như thể cùng lúc siêu độ cho hàng vạn âm hồn vậy, vừa nhận nỗi đau tựa như đao sắc đâm xuyên, vừa giữ thần sắc đạm mạc bình tĩnh mà nhắm mắt tụng kinh.
Keng ——
Lại một tiếng nữa, âm thi trong sơn cốc ngây ngốc ngừng động tác như trúng phải ma chướng, chậm chạp chuyển thân. Khí âm oán trên người Tiết Nhàn rút đi một ít, dường như đang do dự muốn bay đến chỗ Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn gõ tiền đồng một cái lại một cái, khí âm oán dính dớp kia rốt cuộc rút hết khỏi người Tiết Nhàn, lao thẳng đến chỗ Huyền Mẫn, bọc lấy hắn tầng tầng lớp lớp, mà ngàn vạn âm thi trong sơn cốc thì đang điên cuồng gào thét trong tiếng chuông không dứt.
Tiết Nhàn ngẩn ra một chốc, rồi sau đó đuôi rồng vung lên, thân mình hóa thành một đám sương đen, vọt thẳng tới sơn cốc, nện mạnh vào trước người Huyền Mẫn.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, âm thi bị xung lực cự đại hất đổ như ngả rạ, sơn cốc chấn động, sương đen tán đi, Tiết Nhàn một thân hắc bào đứng ở trước mặt Huyền Mẫn, nâng tay muốn thay hắn ngăn trở khí âm oán đang cuồn cuộn lao đến.
Nhưng vừa có động tác thì liền cảm giác sống lưng lại đau nhức suy yếu, vừa rồi tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên sợi tơ mỏng manh vốn dựa vào linh lực cự đại để duy trì đã thoáng có dấu hiệu đứt.
Y cảm thấy tri giác ở hai chân tức khắc bị rút đi, cho nên không tự chủ mà loạng choạng một chút.
Mà giờ phút này, ánh sáng của tiền đồng trong tay Huyền Mẫn càng lúc càng mạnh, bởi vì không ngừng quay nhanh mà trở nên chấn động, dường như là rục rịch, cũng như thể kích động khó nhịn. Lớp vỏ xám xịt trên đồng xu thứ tư đột nhiên tróc ra, một vầng sáng vàng óng mờ ảo cũng hiện ra từ dưới lớp vỏ tróc.
Keng ——
Huyền Mẫn khép hai mắt, dường như chẳng hề phát hiện hết thảy xung quanh, thanh âm niệm kinh của hắn rất trầm, từng chữ như thể chày chuông gõ thẳng vào đầu.
Giữa màn khí âm oán tràn ngập trời đất, trong gào thét giãy giụa của âm thi, chút vỏ xám cuối cùng của đồng xu thứ tư rốt cuộc cũng rơi xuống đất, tiền đồng đột nhiên chấn động.
Trong đầu Tiết Nhàn bỗng truyền đến một tiếng “Ken két”, giống như một ổ khóa nào đó rốt cuộc cũng bị mở ra.
Y biết, đó là khi cấm chế của tiền đồng cởi bỏ, trên người Huyền Mẫn truyền đến cộng cảm. Nhưng y không thể kháng cự được loại cộng cảm này, y chỉ cảm thấy đầu óc bất chợt choáng váng, tiếp đó các loại cảnh tượng hỗn loạn mơ hồ liền tràn vào tựa như thủy triều……
Tầm mắt y ở trong cảnh tượng như mộng như huyễn này đột nhiên thấp xuống, giống như bị khóa vào thân thể của một đứa trẻ. Y không tự chủ buông mắt, ánh mắt vừa vặn dừng ở vạt áo của một người phía trước.
Mặt đất là tuyết dày nặng, hầu như không quá hai gối y, dưới mặt đất trước gối đặt một chiếc bàn con, trên bàn bày sách vở, trên giá bút gác một cây bút, mực trên ngòi bút đã kết một tầng băng mỏng manh.
Y nghe thấy một giọng nói mơ hồ truyền xuống từ đỉnh đầu, “Phật cốt trời sinh không phải để dùng uổng phí như thế, trước tiên ở đây chép kinh, đến đêm ta sẽ tới đón con về.”
Mà y không nói một lời, chỉ nâng tay nhấc bút, thấm vào nghiên mực, viết lên tờ giấy mỏng……
Sắc trời chẳng mấy chốc đã sẩm tối, chữ viết trên sách lại nhìn không rõ, Tiết Nhàn nghe thấy nền tuyết trước bàn vang lên tiếng “Loạt xoạt”, khẽ giương mắt, liền thấy người áo trắng kia lại tới. Y vẫn không nhìn mặt người nọ, như thể kính trọng, cũng dường như vô cảm xúc, đặt ánh mắt trên tay người đó.
Liền thấy cổ tay người nọ xoay lại, lấy một lò sưởi bằng đồng từ trong tay áo đưa tới, rồi trầm giọng hỏi: “Có lạnh không?”
Tiết Nhàn theo bản năng cười nhạo một tiếng, lòng nói ngươi thử đứng cả ngày xem xem có lạnh không?
Song lời nói ra khỏi miệng lại là: “Không lạnh.”
Âm sắc vẫn mơ hồ không rõ, gần trong gang tấc mà lại xa xôi như thể cách vài thập niên. Nhưng Tiết Nhàn lại có thể nhận ra, đó là giọng nói của trẻ con, song lại lãnh đạm không giống trẻ nhỏ.
“Cũng không phải vi sư hại con, chỉ là không muốn con thân mang Phật cốt, mà lại sống một đời tầm thường.” Người nọ thở dài, khi nói chuyện, lò sưởi đã bỏ vào lòng Tiết Nhàn, rồi vỗ vỗ ót như trưởng bối, trong nền tuyết thật dày, dẫn y hướng đến một gian tiểu lâu cách đó không xa……
Đây là ký ức của Huyền Mẫn.
Trong cảnh tượng mơ hồ như mộng cảnh, Tiết Nhàn miễn cưỡng giữ được một phần thanh tỉnh.
Cảm giác choáng váng kịch liệt lại dâng lên trong đầu chẳng hề có điềm báo trước, y theo bản năng nhắm mắt lắc đầu, khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt lại là một đống hỗn loạn, lúc thì ở trong cung điện thanh lãnh, lúc thì ở trong đình đài. Có khi bên cạnh yên tĩnh vô thanh, có khi lại loáng thoáng nghe thấy ngoài viện có người trò chuyện.
Tầm mắt của y lúc cao lúc thấp, có vẻ những hồi ức kia cũng không đến theo trình tự.
Đến khi lưng y hơi hơi nóng lên, tiếng leng keng nào đó lại chợt lóe qua tai, liên hệ giữa y và Huyền Mẫn ổn định lại, những cảnh tượng mơ hồ ấy lại rõ ràng hơn một chút ——
Y thấy trước mặt mình vẫn bày một chiếc bàn, một con bồ câu đưa thư ngoan ngoãn rúc ở chân bàn, dường như đang nghỉ chân, trong vẻ an phận mang theo một tia sợ hãi vô hình.
Mà trong tay y đang cầm một tờ giấy đã từng gấp qua, trên giấy viết đầy chữ. Nhìn lướt qua, chỉ thấy bên trên hồng ấn chỗ lạc khoản có mấy chữ, y chỉ vừa kịp nhìn rõ hai trong số đó, ngón tay liền hành động không theo khống chế, lần nữa gấp lại tờ giấy kia, đặt ở một bên.
Hai chữ kia là “Thái Thường”.
Y cầm lấy bút đặt trên giá, chấm mực, viết ít ỏi mấy chữ lên một tờ giấy trên bàn: Không thể chậm trễ hành trình đến Thái Sơn.
Rồi sau đó, y lại đề bút viết hai chữ ở chỗ lạc khoản ——
Đồng Đăng.
Đầu Tiết Nhàn ong ong, chỉ nghĩ mình nhìn lầm rồi, nhưng mà còn chưa kịp nhìn kỹ, cảnh tượng lại đột nhiên chấn động biến đổi.
Y đứng ở lan can của một gác cao, bên cạnh là một ngọn cung đăng, tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Ngỡ ngàng mà hai chữ “Đồng Đăng” lúc trước mang đến vẫn chưa tan hết, cho nên y sửng sốt hồi lâu, mới cảm nhận được phía sau có người đang nói chuyện với mình, y thậm chí chẳng nghe rõ đối phương rốt cuộc nói những gì, thì đã xoay người, đi tới trước bàn đá trong gác, vươn tay đẩy một tờ giấy lên trước, sau đó mở miệng nói một câu.
Dẫu cảnh tượng vẫn mông lung, thanh âm vẫn mơ hồ không rõ, song y lại vẫn nhận ra được âm sắc mà Huyền Mẫn nói.
Y nghe thấy mình dùng thanh âm lãnh đạm của Huyền Mẫn, nói một câu: “Mùng bảy tháng sáu, năm Mậu Thìn.”
Sau đó, Huyền Mẫn còn nói vài lời nữa, hoặc là hỏi đối phương một câu gì đó, nhưng Tiết Nhàn một chữ cũng chẳng nghe vào, bên tai y ong ong, toàn thân phát lạnh, câu nói lãnh đạm vừa rồi lặp lại hết lần này đến lần khác, mỗi lần lặp lại, thân thể Tiết Nhàn lại lạnh hơn một ít.
Cảm giác đau đớn trên lưng lại ập tới, nhưng Tiết Nhàn đã chết lặng.
Năm Mậu Thìn là năm nay, mùng bảy tháng sáu không sớm không muộn, vừa vặn là kiếp kỳ của y.
Hoặc là nói…… Vừa vặn là ngày y bị người rút đi gân cốt.
Y khó mà tin nổi, một cảm giác nặng trĩu khó nói rõ bao lấy y, trong trống rỗng, y tha thiết muốn nhìn thấy người hoặc vật khác trong cảnh tượng, gì cũng được, chỉ cần có thể chứng thực câu nói vừa rồi chẳng qua là trùng hợp.
Nhưng ánh mắt y lại chỉ rơi vào bên mép bàn đá, hình như đang liếc nhìn thứ gì đó, khoảnh khắc nhìn thấy, lồng ngực trống rỗng của y dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, rất nhạt, nhạt đến độ không giống cảm xúc của y.
Dường như là ghét, hoặc như là cảm xúc nào đó khác.
Tiết Nhàn bất chấp, cũng không có tâm tư suy nghĩ, bởi vì y thấy rõ bên mép bàn đặt thứ gì, đó là hai tấm mặt nạ, một tấm bằng bạc, tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn, còn một tấm hình thú văn được tô vẽ nổi bật, hoa văn kia cổ xưa nghiêm trang, hai bên gắn râu dài, như lấy từ thân dã thú…..
Y nhìn chằm chằm mặt nạ thú văn kia, trong đầu lại một mảnh mờ mịt, đau đớn trên lưng đột nhiên tăng lên.
Nỗi đau kia thực khó chịu đựng, như chạy dọc theo sống lưng trống rỗng, thấm vào trong ngực, lại theo ngực khuếch tán ra, khiến y có ảo giác, dường như y bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cũng có chút khổ sở…..
Hết thảy ký ức hỗn loạn sau đó đều không lọt vào mắt y, mãi cho đến khi chúng dần tiêu tán trong tiếng vang vọng leng keng của tiền đồng.
Tiết Nhàn chợt nhắm mắt lại, qua rất lâu mới chậm rãi mở ra, toàn bộ sơn cốc lại hiện ra trong mắt y, rõ ràng rất gần, mà lại xa như thể ở một thế gian khác.
Chẳng biết từ lúc nào, Huyền Mẫn đã rơi xuống bên cạnh một ngọn núi thấp, tiếng chuông cổ xưa văng vẳng không dứt, vang vọng trong sơn cốc hết hồi này đến hồi khác, tiếng gào thét của âm thi đã biến thành tiếng than thảm thiết, khí âm oán tích tụ trăm năm cũng dần dần tiêu biến.
Trong sơn cốc dày đặc sương mù, cho nên Tiết Nhàn không nhìn thấy rõ mặt Huyền Mẫn. Chỉ thấy được Huyền Mẫn dường như cũng đang nhìn về phía y, linh khí của tiền đồng trong tay chưa tan, kim quang nhạt màu sinh ra bởi từng đạo phù văn tựa như một tấm lưới khổng lồ phô thiên cái địa, bao bọc toàn bộ sơn cốc vào bên trong.
Sắc bạch kim kia rõ ràng chẳng tính là sáng, nhưng lại chói đến nỗi ánh mắt Tiết Nhàn phát đau, đau đến mức y không khỏi nhớ tới ngày ấy trên bờ biển, tơ vàng phủ kín trời đất trói chặt lấy y.
Trong lòng y đột nhiên dâng lên nỗi khổ sở khôn cùng, so với y tưởng tượng còn khổ sở hơn nhiều, khó tránh thoát hơn cả màn lưới giăng kín kia, trĩu nặng đến độ ngay cả chính y cũng có chút kinh ngạc……
Mà lúc này, dưới lớp bạch cốt chất chồng trong sơn cốc, có người đột nhiên dùng ngữ khí kinh ngạc mà hoảng hốt, hướng về phía Huyền Mẫn, nói: “Quốc sư? Sao ngài….. lại ở nơi này?!”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tôi có cảm giác mình sắp bị đánh, cho nên vẫn phải nói lại một chút, không có tra công không có tra công, chỉ có cẩu huyết, cam đoan sẽ nhanh chóng ngọt ngào trở lại thôi, moah moah moah nà【Đội vung nồi】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.