*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù trước đây Huyền Mẫn cũng không phải chưa từng ra tay giúp đỡ, song có lẽ do cấm chế của tiền đồng chưa giải, hoặc cũng có lẽ do ký ức không toàn vẹn, nên năng lực mà hắn biểu hiện ra không đủ để khiến Tiết Nhàn ngạc nhiên, nhiều lắm chỉ thừa nhận hắn có thể xem như nổi bật trong phàm nhân mà thôi.
Lần trước ở Ôn thôn, khi y lấy long cốt, Huyền Mẫn cũng giúp y trấn một phương thổ địa, lần đó linh lực tuy rằng đã mạnh hơn lúc trước không ít, nhưng vì trên tay Huyền Mẫn có vết rách, cho nên toàn bộ lực chú ý của Tiết Nhàn đều đặt vào miệng vết thương của hắn, không để ý nghĩ nhiều.
Nhưng lần này thì khác, rõ ràng long cốt trong núi Liên Giang này khó lấy hơn nhiều, chấn động sơn hà gợi ra khi Tiết Nhàn phát lực cũng kịch liệt hơn nhiều, nhưng Huyền Mẫn lại có thể trấn trụ sơn hà thổ địa, đồng thời phân tâm trí bỏ thêm lực vào tay Tiết Nhàn.
Theo như hậu quả ở Ôn thôn lần đó, tình huống lần này, đừng nói là toác ra vết thương, có phế bỏ nguyên cánh tay hắn cũng không quá, song Huyền Mẫn lại lông tóc vô tổn, thậm chí còn chẳng hề nhìn ra dấu hiệu cố sức.
So sánh ra thì thấy quả thực rất quái dị.
Thế gian này người có thể giúp y không có nhiều, người có thể giúp y đến mức độ này đã ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-kham-the/1035793/quyen-5-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.