*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Bốc cau mày nói: “Hay là ngươi chưa thấy ngón áp út? Dù sao nốt ruồi kia rất nhỏ, cũng không khiến người khác chú ý.”
“Tuyệt đối không có khả năng.” Thái Chúc lắc đầu nói, “Mỗi ngón ta đều nhìn kỹ, tay trái tay phải không bỏ sót chỗ nào, nếu xem nửa vời thì tính cốt tướng thế nào được. Khi ấy ta cũng xem như là gan to bằng trời rồi, xem xong tim đập thình thịch, cho nên nhất định không thể nào nhớ lầm. Còn ngươi? Ngươi tin chắc chứ? Suy cho cùng lần đầu ngươi gặp quốc sư đã là bao nhiêu năm trước rồi? Cũng có khả năng là hơi mơ hồ.”
“Ta cũng tuyệt đối không thể nào nhớ lầm.” Thái Bốc vô thức siết tấm mặt nạ trong tay, nói thêm: “Với cả, nếu như ta nhớ lầm, vậy sao lại trùng hợp nhìn thấy nốt ruồi tương tự trên tay quốc sư ở núi Bá Ki?”
Đúng vậy, lầm lẫn trùng hợp như thế thật sự quá khó xảy ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu chặt mày, thần sắc nặng nề. Nếu lúc này ánh trăng sáng hơn một chút, soi thấu đáy mắt hai người, liền có thể phát hiện, sâu trong mắt cả hai đều là kinh hoảng chồng chất.
Bọn họ dường như đã vô tình phát hiện một bí mật động trời: Cùng là quốc sư, cùng là quốc sư mà bọn họ nhìn thấy, lại xuất hiện đặc điểm khác biệt, khả năng một người trong đó nhận lầm cũng đã loại trừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-kham-the/1035791/quyen-5-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.