*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tĩnh kia chỉ trong nháy mắt, khẽ khàng mà ngắn ngủi, chỉ động một chút rồi lại an tĩnh. Ảo giác ư? Phản ứng của Tiết Nhàn vẫn có chút chậm chạp, y cúi đầu nhìn nếp nhăn trên y phục mình, dáng vẻ ngơ ngẩn, cũng không biết có nên đưa tay tìm kiếm không, dường như còn đang chờ xem còn có động tĩnh lần hai hay không. Leng keng. Sau một lát, tiếng kim loại nhẹ nhàng va chạm vang lên, trong căn phòng tĩnh lặng cực điểm, có vẻ khá rõ ràng. “Động đậy kìa.” Tiết Nhàn ngơ ngác nói một câu, chỉ vào y phục của mình, theo bản năng giương mắt nhìn về phía Huyền Mẫn. Huyền Mẫn đã mở mắt ra, con ngươi đen láy đang nhìn bên này, cũng không biết là nghe thấy lời Tiết Nhàn nói nên mới vừa mở mắt ra, hay là đã nhìn được một lúc rồi. Bởi vì ánh đèn ở chỗ hắn tối mờ, cho nên Tiết Nhàn không nhìn rõ ánh mắt hắn ẩn dưới bóng mi cốt, song dù có thấy rõ, với đầu óc sau một đêm vừa hồ nháo của Tiết Nhàn, tám phần mười là không nhận ra cảm xúc trong đó. Cho nên vẫn là trước sau như một không nổi gợn sóng….. Tiết Nhàn lặp lại: “Có gì đó động đậy.” Vậy nên mới nói, có một số việc thật sự phải tiết chế, sau khi quá mức buông thả, người không chỉ biến thành biếng nhác không muốn nhúc nhích, mà lại còn ngốc nữa. Ít nhất dáng vẻ ngốc nghếch hiện tại của Tiết Nhàn tuyệt đối không giống bình thường, vừa rồi mới xảy ra cái chuyện kia nên nói năng không được rõ ràng lắm, bây giờ gặp phải tình huống đột nhiên phát sinh như vậy, cả người đều trở nên ngơ ngẩn. Huyền Mẫn ngồi ở chỗ nửa tối nửa sáng, nhìn y một lát, mới đáp: “Ừ.” Trong màn đêm yên ắng, thanh âm của hắn trầm tĩnh tựa như hồ nước, phủ dưới ánh đèn ấm áp, thậm chí không hề mang sự sắc bén và lãnh ý, mà hiện ra cảm giác ôn trầm, khơi gợi trong tâm một cảm xúc không thể nói hay tả rõ được. Trải qua ba lần động tĩnh, y cuối cùng cũng từ dáng vẻ biếng nhác ngây ngốc mà tỉnh táo lại một chút, buông mắt, đưa tay mò mẫm trong túi áo mình. Trong túi áo còn thấm mồ hôi ban nãy ứa ra, có vẻ hơi ẩm ướt. Vì thế khi y lấy ra một miếng thiết bài mỏng manh, mặt ngoài thiết bài còn phủ một tầng sương nhàn nhạt. Leng keng. Khi Tiết Nhàn lấy thiết bài ra, chấn động ngắn ngủi mà nhỏ bé kia lại vang lên. Bây giờ Tiết Nhàn có thể xác định, động tĩnh là từ một miếng nào đó trong số những thiết bài này. Y tiện tay đặt hai ba mươi miếng thiết bài mỏng manh lên chiếc bàn bên cạnh, ngón tay thon gầy nương theo ánh đèn dầu tùy ý sắp xếp. Leng keng. “Tìm được rồi.” Tiết Nhàn nói, ngón tay chỉ vào một miếng trong đó, lấy nó ra. “Có lẽ là oán khí chưa tan.” Huyền Mẫn nói. Tiết Nhàn uể oải “Ừm” một tiếng, cầm miếng thiết bài kia đưa sát vào đèn dầu, nheo mắt lật mặt trước mặt sau nhìn một lượt, lại cẩn thận xem xét vết rạch phía sau thiết bài. Một hồi lâu sau, y “Chậc” một tiếng, “Không nhìn ra được.” Vết rạch kia quá sâu quá loạn, khó mà nhận ra bút họa ban đầu, càng đừng nói đến nhìn ra trên đó rốt cuộc viết những gì. (Bút họa là các nét chấm, ngang, sổ, phẩy, mác tạo thành chữ Hán.) Tiết Nhàn ngồi thẳng người, vươn tay đưa thiết bài cho Huyền Mẫn. Huyền Mẫn: “Sao vậy?” “Cho ngươi, siêu độ đi.” Tiết Nhàn miễn cưỡng nói, lại quay đầu nhìn mớ quân bài chất thành đống, đếm số lượng, nói: “Hai mươi tám miếng, ngươi có cần đốt hương không? Vậy ngươi phải chuẩn bị hai mươi tám nén.” Đang nói, miếng thiết bài trong tay Tiết Nhàn cũng không biết là nghe hiểu được hay sao, mà lại rung thêm hai cái, dường như muốn thoát khỏi ngón tay Tiết Nhàn. “Đừng động.” Tiết Nhàn thuận miệng nói với miếng thiết bài kia. Đừng động…… Lúc trước khi Tiết Nhàn chỉ nghĩ muốn phát tiết, ở trong sương mù dẫn dắt cái tay kia sờ loạn, Huyền Mẫn hình như cũng nói những lời này, lại còn không chỉ một lần. Lời này vừa nói ra, tâm trí rã rời của Tiết Nhàn không khống chế được mà nghĩ tới tiếng thở dốc đan xen của mình và Huyền Mẫn, nhất thời im bặt, chờ y hoàn hồn lại, tai và gò má đã hơi hơi phát nóng. Y cứng ngắc người nắm miếng thiết bài, nhìn thoáng qua chỗ Huyền Mẫn. Huyền Mẫn cụp mắt một chốc, lại lần nữa giương mắt đảo qua mặt Tiết Nhàn. Cuối cùng tầm mắt hắn rơi vào miếng thiết bài kia, cũng chưa từng đối diện với ánh mắt của Tiết Nhàn, cũng không biết là trùng hợp lướt qua, hay là cố ý né tránh. Lúc trước sau khi sương mù bị xua tan, khi nói chuyện với Huyền Mẫn, Tiết Nhàn luôn cố gắng dùng giọng điệu tùy ý mà lười nhác, muốn mượn cách nói chuyện giống thường ngày, để áp chế cảm giác ái muội và xấu hổ kia đi. Suy cho cùng y tuy rằng đã sống rất nhiều rất nhiều năm, nhưng lại là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, cũng không biết phải xử lý thế nào cho phải, chỉ có thể miễn cưỡng biến nó thành một “chuyện quá đỗi bình thường”, cho qua như là bạn bè tiện tay giúp nhau thôi. Đợi lâu dần, ký ức vốn hỗn loạn mà mông lung kia sẽ trở nên phai nhạt, không chừng sẽ thật sự biến thành một việc nhỏ nhặt tầm thường có thể quên bất cứ lúc nào. Về phần y và Huyền Mẫn, ban đầu ở chung thế nào, thì vẫn cứ ở chung thế ấy, không cần hao tâm tốn sức để thay đổi gì cả. Đây có lẽ cũng là nguyên do Huyền Mẫn lúc ấy đưa sương mù tới, cách một tầng sương dày đặc, nhìn không thấy mặt nhau, thì sẽ không nhận thấy được ánh mắt và cảm xúc của đối phương, cũng càng giống như một giấc mộng mê loạn, sẽ không dẫn đến quá nhiều ảnh hưởng không cần thiết. Nhưng mà hiện tại, bởi vì vài lời mà không tự chủ nhớ tới cảnh tượng kia, một ít cảm xúc theo đó mà dâng lên, y mới phát hiện, có một số việc không phải chỉ dùng ngữ khí tùy ý tự nhiên là có thể bỏ qua được…… Y nhìn chằm chằm thiết bài, sửng sốt một chốc, sau đó ánh mắt chợt động, khi nhìn tới Huyền Mẫn thì bỗng phục hồi tinh thần. Tiết Nhàn nhếch môi, muốn dùng ngữ khí tùy ý hơn để kéo bầu không khí chợt biến hóa vừa rồi về ban đầu, lại phát hiện mình ngoài cười nhưng trong không cười nổi, vô cùng có lệ. Vì thế y cũng chẳng đấu tranh làm gì, mà cất giọng nhạt nhẽo: “Phiến sắt này có vẻ không phải oán khí nặng, mà như là có chút ẩn tình khác.” Không biết Huyền Mẫn là thất thần hay thoáng suy nghĩ, sau một lúc lâu, hắn mới chuyển mắt, nói: “Bị trấn ở mộ thất dưới đáy sông quá lâu, hồn đã tan hơn phân nửa, còn lại chẳng bao nhiêu, oán khí cũng không đủ để ngưng hình.” Hắn ngừng một chốc, rốt cuộc vẫn đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi tới chỗ Tiết Nhàn, vươn tay nói: “Đưa cho ta.” Ban đầu khi ngồi ở đằng kia, hắn còn nhìn Tiết Nhàn, bây giờ đi lại gần, hắn lại không nhìn nữa, chỉ buông mắt nhận lấy thiết bài, dùng phù bọc lại, rồi khẽ niệm một câu kinh văn, gập ngón tay búng vào miếng thiết bài được bọc trong giấy phù. Thiết bài phát ra một tiếng “Keng”, rung mạnh trên tay hắn. Tiếp đó, một bóng người hình dáng không quá rõ ràng chậm rãi chui ra từ thiết bài, chân không chạm đất, mông lung đứng trước mặt Huyền Mẫn. Tiết Nhàn đánh giá bộ dáng người nọ, ngũ quan của hắn bị bao phủ bởi một tầng sương mù…… Sương mù…… Tiết Nhàn bỗng nhiên đơ mặt, ngước lên trời trợn trắng mắt, cố gắng kéo mớ liên tưởng sắp nhen nhóm trở về, tiếp tục đảo mắt —— Ngũ quan tuy có chút mông lung, nhưng mơ hồ thấy được gương mặt xem như đoan chính. Trên người hắn không mặc áo giáp trong quân doanh, mà là một bộ áo bào bình thường phổ thông thậm chí có chút cũ nát, có điều hai tay áo đều trống rỗng, buông thõng bên người. Hiển nhiên, có thương tàn như vậy thì không thể chinh chiến trên sa trường nữa, dù sao đao kiếm thương đều chẳng cầm được nữa, hồi hương là tất nhiên. Song thương binh như vậy khi thực sự hồi hương, tâm tình hẳn có lẽ rất phức tạp…… Thời điểm Tiết Nhàn đánh giá hắn, bóng người nọ đầu tiên là kinh ngạc, lại cúi đầu nhìn thân thể mình, hồi lâu sau mới phát hiện mình thực sự có hình dáng, vì thế gập một gối trước Huyền Mẫn và Tiết Nhàn, dập đầu hành một đại lễ không hoàn chỉnh. Bởi vì không có hai tay chống đỡ, nên khi đứng lên, động tác có vẻ hơi vụng về. “Đa…… Đa tạ đại sư tương trợ.” Hắn mở miệng liền nói được, chỉ là thanh âm vô cùng nhẹ, mơ hồ không rõ giống như hình dáng của hắn. Nhưng chỉ như vậy thôi, hắn vẫn hoảng sợ. “Ta lại có thể nói được rồi…..” Hắn thì thào, “Các vị có thể nghe được không?” Huyền Mẫn nhìn trên dưới đánh giá hắn, gật gật đầu. “Thứ động đậy không ngừng vừa rồi là ngươi?” Tiết Nhàn hỏi một câu. Người nọ gật đầu nói: “Là ta.” Tiết Nhàn: “Nguyện vọng chưa xong ư? Hay là thù hận chưa hết, không muốn bị siêu độ?” Người nọ gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Không dám, chỉ là……” Dù sao cũng là oán và toái hồn cường hành ngưng tụ thành, chứ không phải sinh hồn bình thường, hắn nhấn rõ từng chữ, có chút chậm chạp trúc trắc, nói được một đoạn lại phải ngừng một chút, dường như nói nửa câu trước liền không nhớ nổi nửa câu sau. Hắn suy nghĩ chốc lát, nói: “Ta nghe thấy hai vị muốn rời khỏi nơi này……” (Toái hồn: linh hồn rời rạc, vụn vỡ.) Nghe thấy? Tiết Nhàn ngạc nhiên, hồi tưởng một phen. Nhất thời nhớ tới mình quả thực có bắt chuyện nói với Huyền Mẫn một câu “Nếu không có việc gì, vậy chuẩn bị rồi về Phương gia nhé”, nhưng mà…… nghe thấy?! “Ngươi nghe thấy? Ngươi còn nghe thấy gì nữa?” Mặt Tiết Nhàn đen rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, nhiều lần biến hóa. Ánh mắt bất giác nhìn về phía Huyền Mẫn. Huyền Mẫn cảm nhận được ánh nhìn của y, thu hồi tầm mắt nhìn người nọ, dường như cũng đang đợi người nọ trả lời vấn đề có chút xấu hổ này. Nếu miếng thiết bài này luôn con mợ nó có ý thức, có thể nghe được động tĩnh ở bên ngoài, vậy…… Tiết Nhàn cảm thấy đời này mặt mình dường như chưa từng nóng như bây giờ. Nếu như chỉ có y và Huyền Mẫn, vậy hai người bị long tiên thiêu đốt dù cho có làm ra chuyện khác người đi chăng nữa, thì trên trình độ nào đó cũng có thể lý giải lẫn nhau. Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, ngoài ra không ai biết cả, như vậy muốn chôn vùi chuyện này cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng nếu có người thứ ba không hề liên quan biết được, thế thì lại hoàn toàn biến vị, trong sự xấu hổ còn mang theo một tia ái muội khó tả, từng đợt từng đợt trào dâng, dễ dàng áp xuống cái gọi là “Có thể lý giải” này. Tiết Nhàn không khỏi nhớ lại chi tiết lúc trước, vẫn là chủ động hồi tưởng. Nhưng dù cố vạch ra hết lần này đến lần khác, những đoạn ngắn mê loạn đó vẫn không vì vậy mà trở nên rõ ràng, y vẫn không nhớ rõ mình có vì nôn nóng khó nhịn mà cất tiếng gọi hay không, lại càng không nhớ có từng nói bậy nói bạ cái gì khác không. Tốt nhất là không có, nhưng ai mà nói rõ được….. Người nào đó thì có thể nói rõ, nhưng mà…… Tiết Nhàn liếc nhìn Huyền Mẫn, lại buông mắt day day mi tâm, lòng nói hoặc là không sống nữa, hoặc là nhanh chóng siêu độ tên quỷ vô danh vạch áo cho người xem lưng này đi. Mà khi y lại nâng mắt lên nhìn, liền phát hiện Huyền Mẫn chẳng hiểu sao lại dịch sang bên cạnh một bước. Không biết là cố ý hay vô tình, hắn vừa vặn đứng ở giữa Tiết Nhàn và thương binh vô danh kia, cho người ta một loại ảo giác đem ai đó giấu ở sau lưng. Bởi vì tầm mắt bị ngăn cách, nên Tiết Nhàn không nhìn thấy thương binh nọ, chỉ có thể thấy được tấm lưng Huyền Mẫn, mà thương binh kia đương nhiên cũng không nhìn thấy y. Nghĩ vậy, cảm xác nóng mặt và xấu hổ vừa rồi liền dịu đi đôi chút. May là tiếng trả lời của thương binh kia đúng lúc vang lên: “Tâm trí ta vốn không rõ ràng, vừa có chút ý thức, chỉ nghe thấy hai vị nói muốn đi, nhưng….. nhưng trước khi hai vị rời đi, có thể giúp ta một việc được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]