Tôi không biết vì sao Vô Danh không thuấn di… Có lẽ là rất hao khí lực, cũng có thể là đầm lầy Vân Mộng gào thét khiến Ngũ Hành càng hỗn loạn cuồng bạo, mặc dù đuổi rất sít sao, nhưng chân chính bắt được tôi chỉ có một lần.
Vô Cùng nói đúng, hắn đã phạm vào tuyệt đại cấm kỵ – bước vào ma đạo, cho nên vô tận ác ý và tử khí xông ra. Nhưng tôi thế mà… thế mà là Vu mà Vân Mộng ủy thác! Đám tôm tép nhãi nhép uốn éo hòng nhảy thoát khỏi Đại đạo này… chớ quá ngông cuồng a!
Tôi hướng về khuôn mặt của hắn, thổi một ngụm “hơi thở của cuộc sống” đầy gai góc. Hắn buông tay kêu la thảm thiết, một mảng da mặt và huyết nhục tan thành tro bụi.
“Loan Loan!” đuổi theo phía sau, Vô Cùng hét lớn.
Nhưng tôi chỉ nhìn hắn một cái, tiếp tục chạy vội và thuấn di. Sau này có lẽ hắn sẽ rất hận tôi cũng nên? Tôi đoán. Nhưng thực tại mà nói, đất đã rất già, mà tôi… tu vi lại rất thấp. Cho dù cùng Vô Cùng liên thủ, cũng không có khả năng đánh bại Vô Danh đã bước vào ma đạo.
Rõ ràng thương tích đầy mình, rõ ràng không có chỗ nào là nguyên vẹn. Vô Cùng vẫn đuổi theo Chớp mắt trăm năm mà đến.
Ngu ngốc. Thật sự ngu ngốc. Vì một cái vật chết, cho dù có bồi theo mạng mình cũng không sao ư? Anh không cần thứ này, Vô Cùng. Với tư chất biến thái và kiên định biến thái của anh, cũng đủ tu tiên một trăm lần rồi, không cần phải cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-ca/1454777/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.