Sau khi Vô Cùng xuất quan, đi theo tôi thị sát vết tích pháp thuật mà lão Nhị nhà hắn để lại ở Vân Mộng, lắc lắc đầu.
“Chậc, thương thế tốt lên cũng nhanh đấy nhỉ… Nhưng rõ là ngốc, khiếm khuyết trí nhớ cũng chỉ đến thức thần vậy thôi… Nếu là anh hoặc Lục Tu Hàn, mới sẽ không chỉ đưa một cái pháp khí thô sơ thế này mà thôi đâu, ít nhất cũng phải làm sao cho tính công kích bao trùm rộng hơn, hoặc là dứt khoát xới tung cả đầm lầy Vân Mộng này… Dù sao mảnh đất Khải Mông này đã già cỗi đến mức rất dễ bị bắt nạt…”
“…Này.” Tôi ánh mắt bất thiện trừng hắn. A Hoa bị hắn chỉnh đến sợ sệt núp sau lưng tôi, cáo mượn oai hùm mà gào rú.
“Nói một chút mà thôi.” Hắn rầu rĩ trả lời. Rõ ràng đã đáp ứng tôi phải tôn trọng Khải Mông… cái tên gia hỏa này thật sự là không có lúc nào mà không có ý xấu.
Tuy nhiên người tự phụ như Vô Cùng cũng rất thẳng thắn, hắn hiện tại vẫn chưa đánh lại lão Nhị. So với lão Nhị có được thân thể cùng tu vi của Lục Tu Hàn, Vô Cùng chẳng những cảnh giới so ra kém hơn, thậm chí tốc thành hơn, căn cơ lại càng không vững.
Nghe nói, mặc dù bọn họ có cảm ứng lẫn nhau thần bí nào đó, nhưng chỉ có thể bắt được ở một phạm vi đại khái… nếu không dừng lại lâu ở một nơi nào đó, sẽ rất khó xác định hành tung của đối phương, nếu di chuyển không ngừng, thì ngay cả phạm vi đại khái sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-ca/1454774/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.