Thời gian chúng tôi dừng chân tại di tích đầm lầy Vân Mộng này dài hơn chúng tôi tưởng… ước chừng mười lăm năm. Cũng không phải là có nguyên do đặc biệt nào, mà là Vô Cùng đã cắn đủ thuốc, nội thương đã dưỡng tốt hơn nhiều, cảnh giới cũng đã vượt qua được, không thể không bế quan vượt cấp.
Ngay từ đầu, tên mặt cười ngu này còn cứng rắn kiềm chế kháng cự, nhập định (bế quan ngồi thiền) ngắn ngủn một chút sẽ vùng vẫy tỉnh lại, thậm chí có mấy lần thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đợi đến khi tôi lĩnh ngộ ra là hắn sợ vừa bế quan sẽ mất tôi… không khỏi không biết nên khóc hay cười.
“Vô Cùng, anh không hiểu phụ nữ.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Có điều không hiểu cũng tốt… anh chỉ cần biết rằng, em tuyệt đối sẽ không rời xa anh là được.”
Hắn nôn nóng ôm tôi, “Tại sao em lại không chăm chỉ hơn chút chứ? Như thế chúng ta có thể cùng nhau bế quan rồi… Đều là tại em không chịu khó, đi mày mò mấy cái Vu gì kia mới bị chậm trễ…”
“Ngừng!” Tôi nghiêm túc ngăn hắn, “Vô Cùng, em và anh không giống nhau. Anh đã từng tu luyện, bây giờ chỉ cần ôn lại sau đó khôi phục. Mà em thì không phải… tư chất của hai ta chênh lệch quá xa. Em không muốn cãi nhau với anh, cho nên anh đừng nói mấy lời xúc phạm em nữa.”
Hắn nghiêm mặt nhìn tôi, vẻ mặt rất đáng sợ.
Có điều, tôi đã không sợ hắn nữa. Bản thân tu tiên đã là một chuyện cực kỳ tịch mịch rồi. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-ca/1454769/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.