Đương lúc Vô Cùng đang tích cực chuẩn bị chọn ngày lành làm cho Bát vương gia “chết” một cách danh chính ngôn thuận… Con rối Chu Anh lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng tôi, xém chút hù chết tôi.
…Tuy đã luyện thể được ba bốn năm, con rối Vương gia tuy bề ngoài đường đường, nhưng vẫn rất có chút gió âm thảm thảm… Phải, cho dù là một tiểu thụ yếu ớt với vẻ ngoài bạch diện thư sinh, nhưng căn bản vẫn là một hồn ma.
“Cái kia,” tôi chần chờ mở miệng, “Vô Cùng không phải đã nói với ngươi, sẽ tặng cho ngươi thân thể con rối này sao?” Dù sao cũng phải giả chết rời khỏi phủ Nhạc vương, nên hiệp ước với tiểu thụ cũng sẽ không mấy so đo lắm, được chấm dứt trước thời hạn.
Tôi nghĩ hắn sẽ rất cao hứng, dù sao làm mồi cho đám hổ sói kia không phải là chuyện gì dễ dàng… nào ngờ hắn im lìm vài ngày, đột nhiên vẻ mặt u uất xuân thương tới tìm tôi.
“Ta… Ta không dám quấy rầy Vô Cùng đại nhân…” Hắn khép nép nói, “Loan Ca cô nương… Có thể, có thể nhờ cô nói lại giúp với Vô Cùng đại nhân…” Hắn ấp úng nửa ngày, mới đỏ chín cả gương mặt trắng bệt, giọng nói như muỗi kêu, “Để cho, để cho ta… thay thế ngài ấy ở lại phủ Nhạc vương?”
Bình đan dược trên tay tôi rớt xuống đất. May mà chất liệu là hàn ngọc, rất chắc chắn.
Quan sát hắn từ trên xuống dưới, tôi thực không thể tin được. Hắn từng ngày ngày, buổi sáng ở trong tầng hầm chấm nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-ca/1454760/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.