Ngày hôm sau, Vô Cùng cõng tôi xuống núi.
Tôi cứng ngắc vòng tay lên vai hắn, trong đầu xoay chuyển một ngàn kết cục xấu. Hắn không dán giáp mã mà đã chạy nhanh được như thế, quả là kỳ Nguyên Anh, so với một kẻ tay mơ là phàm nhân mới biết tí ti như tôi rõ ràng mạnh hơn nhiều.
Nhưng trọng điểm không phải là cái này.
“… Ngươi… Ngươi rốt cuộc sẽ hạ Thập lý dương hoa với ta hay là Túy sinh mộng tử, hay là Luân hồi bất tận… lẽ nào ngươi định dùng Khổn tiên thằng (sợi dây trói tiên)? Hay là ngươi muốn giam cầm ta dưới chân núi nào đó?” Tôi nhịn không được hỏi.
Hắn không trả lời, hơi thở dần nặng nhọc. “Ngươi rất muốn thử nghiệm hết một lần luôn đúng không?” Hắn cười khẽ, “Loan Ca, ta không biết ngươi có sở thích này đó.”
“Không không không, đương nhiên là không rồi!” Tôi rối rít xua tay.
Chẳng hề báo trước, hắn đột nhiên tăng tốc, tôi mém chút té ngửa ra sau, vội choàng tay ôm chặt cổ hắn. Nhưng hình như hắn cố ý, thoắt cái thắng gấp lại, thoắt cái đột nhiên tăng tốc, tôi cảm thấy xương sườn và xương gò má mình sắp bị mài rách đến nơi.
… Ra thế. Hắn chê hạ độc và giam cầm đều không sáng tạo, nên muốn giở chiêu này.
Xác thực vô cùng hữu hiệu, lúc chạm chân xuống đất ói đến mật xanh mật vàng, lần đầu tiên tôi biết, được người ta cõng cũng có thể gây ra hiệu quả say xe kèm vết bầm.
“… Ngươi đã hết giận chưa?” Tôi nôn đến hấp hối, ngồi xổm xuống ven
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-ca/1454749/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.