Từ sáng sớm Thiên Yết đã cùng Cự Giải lên máy bay, tạm biệt thành phố Venice thơ mộng. Từ suốt chuyến bay, cô thật sự cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ làm hắn cảm thấy tội lỗi. Vốn dĩ nên để cô chơi vài ngày ở thành phố kênh rạch lãng mạn này nhưng mà...
" Cự Giải "
" Ừm? ", Mắt cô vẫn nhìn qua cửa sổ máy bay không chớp. Vẻ tiếc nuối hơi buồn thấp thoáng qua ánh mắt cô.
Nhìn thật sự rất đáng yêu cũng rất đáng thương, hắn thở dài nho nhỏ rồi bá đạo ra lệnh,
" Nhìn tôi "
Cô ngước đôi mắt đen láy to tròn nhìn Thiên Yết, lại làm đôi mắt tím nhạt sâu thẳm kia khẽ dao động.
Thiên Yết nhẹ nhàng nâng cằm Cự Giải lên nhướn mày, đôi mông bạc mỏng hé mở,
" Cảm thấy tiếc thành phố Venice? "
" Tiếc ", Cô gật đầu.
" Muốn ở lại? ", Hắn tiếp tục hỏi.
" Ừm ", Cô lại gật đầu.
Hắn cười nhẹ một cách gian manh, đem cả khuôn mặt mình vùi vào cái cổ trắng ngần của Cự Giải, thì thầm,
" Thế nếu như ở lại Venice mà không có tôi thì có còn muốn ở lại nữa không? "
Cô giật mình, ánh mắt xao động mãnh liệt, rồi đột nhiên nở nụ cười đáng yêu nhìn xuống đại mỹ nam đang làm loạn ở cổ,
" Không muốn, anh ở đâu thì ở đó "
Hắn cười đắc ý nhìn mỹ nhân.
- Roma -
8.00 am.
Trở lại với thành phố vĩnh hằng, thành phố Roma, Cự Giải trong lòng hơi dâng lên cảm giác sợ hãi, trống trải, cô đơn. Hai người đều đã ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoi-gian-tinh-yeu/140722/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.