Không có ai.
Cô thiết tưởng đáng ra đây là mùa đông, là tuyết rơi, khi cô quay người lại sẽ có một người... đứng đằng sau, vì sao lại không có?
Trong lòng cô trào lên nỗi thất vọng chưa từng có trước đây...
" Cô gái nhỏ, em làm sao thế? "
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Cự Giải còn không buồn liếc mắt qua người hỏi mình, nghe giọng chắc là một phụ nữ thành đạt, rất khoan thai, lại có ba phần quý tộc.
Cô cười buồn, nhìn ra xa xa,
" Mặc dù không biết chị là ai nhưng giờ em đang rất... "
" Nhớ một người ", Người phụ nữ kia tiếp lời.
Cô hơi giật mình nhưng cũng gật đầu cười.
Chẳng lẽ trên mặt cô hiện rõ như vậy sao?
" Khi em yêu một thành phố chính bởi vì em yêu người ấy, em nói xem em có yêu thành phố Paris này không? "
Cô chần chừ... Rồi lắc đầu.
Không phải nơi này, không phải thành phố Paris. Là một nơi khác cơ.
" Ha ha, cũng không hẳn, em nhớ một người nhưng căn bản lại không nhớ được người ấy là ai? Đã từng có những gì với em? Em có một giấc mơ rất dài, chắc chắn về người ấy nhưng đến khi tỉnh lại, lại không thể nhớ được cái gì. Thậm chí hoài nghi có thật là mình mơ không? Vì cảm giác trong giấc mơ đó em biết nó rất chân thực... Chân thực đến mức... "
Cô gái kia biết câu cuối còn lại nhưng có lẽ để cho cô bé nói ra sẽ tốt hơn.
Im lặng...
" Chân thực đến mức... ", Cự Giải ngập ngừng lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoi-gian-tinh-yeu/140717/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.