"Nước tới đây。" Cô nói nhẹ.
Người trên giường không có phản ứng gì, đôi mắt nhắm chặt, dường như đang ngủ trong cơn ác mộng.
Cô suy nghĩ một chút, vươn tay đưa miệng cốc tới, nước tràn ra ngay lập tức làm ướt môi khô khốc của đối phương. Kế đó, cô đặt đôi môi của mình lên, sẵn sàng để làm cho điều này trở thành một cuộc va chạm.
Ban đầu cô nghĩ chỉ cần hôn nhẹ một chút thì sẽ đánh thức người kia, nhưng cô đã bỏ qua việc khi một người khát nước khi chạm vào nước sẽ tự động tìm kiếm nhiều hơn.
Chưa kịp tách môi ra, một bàn tay mạnh đã đè lên sau đầu cô. Môi khô hạn của anh chặn lên, tìm kiếm dòng nước tươi mát. Càng không tìm thấy, anh ta càng trở nên bồn chồn. Nụ hôn không kỹ thuật nhưng lại đầy sức mạnh khiến cho tim của Nancy đập thình thịch.
Ai nói thần sáng cấm đoán và lạnh lùng, thế này chẳng phải rất biết cách làm hay sao?
Nhưng... cô không muốn như thế này.
"Chủ nhân, cố chịu đựng, tôi thấy giá trị cảm xúc đang đến với chúng ta rồi." Tiểu N vui mừng la hét.
"Hả?" Ngay khi cô phát ra tiếng nói, chàng trai với đôi mắt đóng chặt đã mở mắt. Đôi mắt hẹp dài với cái nhìn lạnh lùng, đồng tử màu xanh da trời cứ chăm chú nhìn cô.
Cô bị kinh sợ tới mức ngồi bật dậy.
Trong thế giới cũ của Nancy, mặc dù sống dưới sự cai quản của thần sáng. Nhưng thần vẫn cách con người quá xa. Ngoài Tổng giám mục, ngay cả Hồng y Giáo chủ cũng chỉ nghe được ý chỉ của thần từ chỗ Tổng giám mục.
Những người còn lại trong thế giới loài người, ngoại trừ một số ít có thể tiếp xúc với lĩnh vực thần thuật, chỉ có thể cảm nhận ánh sáng của thần thông qua công nghệ.
Do đó, khi Nancy lần đầu nhìn thấy Thần Sáng biến thành một người bình thường và ngất đi, cô không quan tâm nhiều đến từ "thần linh" cho lắm, ngoại trừ việc bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh. Nhưng khi anh ta mở mắt và nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cô đã cảm nhận được áp lực anh ta mang lại.
Mặc dù đã trở thành một người bình thường, nhưng sự lạnh lùng ẩn giấu sâu bên trong trái tim một vị thần vẫn hiện ra một cách rõ rệt.
Sau một khoảng im lặng khiến người ta nghẹt thở, cuối cùng cô cũng nghe thấy phản hồi từ anh ta.
"Cô đang làm gì vậy?"
"Em không làm gì cả." thiếu nữ lộ ra vẻ mặt ủy khuất,, chỉ vào chiếc ly súc miệng nằm trên giường. "Em nghe thấy có người khát nước, nên tốt bụng mang nước đến. Ai ngờ anh lại đè em xuống và hôn em nhiều lần."
"Hôn?" Chàng trai trông lúng túng.
"Đúng vậy, là hôn."
"Hôn?" Anh ta trông càng hoang mang hơn
Anh ta lại không biết hôn là gì sao? Thật không ngạc nhiên khi là vị Thần Ánh Sáng đã đề ra quy định rằng không ai dưới 30 tuổi được phép yêu đương. Thôi thì cũng được, dù sao cũng đạt được một ít thiện ý từ anh ta.
"Hôn là gì?" Chàng trai hỏi.
"Không có gì, chỉ là giao tiếp bình thường giữa con người và con người." Nancy nhanh chóng kết thúc chủ đề này, lo sợ có ai tiến tới căn phòng này.
"Anh còn muốn uống nước không?" cô bé chỉ vào cốc và hỏi.
"Không cần, tôi có của riêng mình." Giọng nói khàn của chàng trai vang lên với sự từ chối lạnh lùng. Một ánh sáng nhỏ lóe lên trong tay anh ta, biến thành một chiếc cốc vàng được khắc hoa văn. Chiếc cốc đó chứa đầy nước trong lành.
Thần thuật à, Nancy khẽ rùng mình.
Mặc dù đã trở thành một người bình thường, nhưng không hề quên đi thần thuật. Cô tự hỏi không biết ký ức của anh đã được khôi phục hay chưa?
"Anh tên là gì?" Nancy hỏi.
Tay chàng trai cầm cốc nhẹ nhàng dừng lại một chút, môi mỏng phát ra âm thanh lạnh lùng, "Miloš."
Nancy bỗng cảm thấy lòng trở nên nặng nề, Miloš Ksenodek. Đó là tên của Thần Sáng. Trả lời một cách không do dự như vậy, có vẻ không đúng lắm.
"Rất kỳ quặc." Miloš nói nhẹ nhàng.
"Gì vậy?" Nancy không hiểu và nhìn lên.
"Tôi chỉ nhớ tên này." Miloš cúi xuống, nhìn chăm chú vào chiếc cốc trong tay.
Theo dõi ánh mắt của anh, Nancy nhìn vào miệng cốc. Có một hình vẽ nhỏ được khắc. Những chữ cổ nhỏ tạo thành một tam giác. Trong lịch sử thần thoại, nó đại diện cho Thần Sáng.
Trái tim Nancy run rẩy, tam giác phát ra một ánh sáng nhỏ, giống như một đôi mắt lạnh lẽo, theo dõi màn trình diễn của cô.
Cô bỗng cảm thấy một chút áy náy và lo lắng việc người lính đang khát nước có thể quay trở lại. Cô vội đặt cốc rửa miệng xuống bàn đầu giường, "Tôi phải đi rồi."
Miloš nhìn lên, trong ánh mắt anh ta có một chút nghi ngờ, "Đi đâu?"
"Đi khiêu vũ." Nancy nhếch một nụ cười nhỏ nhắn, tươi vui. "Tôi tới tham gia yến hội, vì trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đã đi dạo lung tung trong khu vườn. Xin hãy giữ bí mật cho tôi. Bởi vì việc xâm nhập vào nhà chủ một cách bất hợp pháp là rất thiếu lịch sự."
Đôi mắt của cô bé hấp háy tinh nghịch và ngây thơ, làm tan chảy một chút đề phòng trong ánh mắt của Miloš.
"Vậy thì, hẹn gặp lại." Nancy nhẹ nhàng nhấc lên góc váy, quay đi mà không có một chút lưu luyến nào. Mọi thứ trở nên tự nhiên như một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
Kiếm lời từ việc lừa gạt đòi hỏi sự kiên nhẫn, quá nhiệt tình sẽ trở nên đáng ngờ.
Hành lang yên tĩnh. Người lính khát nước kia vẫn chưa trở về.
Nancy dí sát vào tường, cẩn thận bước xuống tầng dưới. Khi trở thành gió, cô đã quan sát được. Chỉ có hai nhân viên tôn giáo trong phòng tiếp đãi tầng một.
Cô nhanh chóng trườn vào phòng ở cạnh cùng, mở cửa sổ và thoắt ẩn trong cánh đồng hoa. Nhanh như chớp, cô rời khỏi nơi này.
Ở trong tòa nhà trắng,Giáo chủ Saen đã trở lại, nhìn chăm chú vào hành lang trống không người. Ông đẩy cửa mở, Miloš đứng bên cửa sổ với gương mặt đang trầm ngâm suy nghĩ.
"Ngài đã tỉnh?" Saen kinh ngạc. Khi thấy Miloš không đáp lại, ông nhớ đến thân phận có thể của người kia, khuôn mặt trở nên tái nhợt. Ông hối hận vì không nói chuyện này với đại giáo chủ Nếu người kia thật sự là Thần Ánh Sáng, liệu ông có bị nghi ngờ rằng có ý đồ riêng hay không?
Saen trở nên hoang mang, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, quét qua chiếc giường. Đó là chiếc cốc súc miệng không nên xuất hiện ở đây.
Sắc mặt Saen thay đổi: "Ai đã làm phiền ngài?"
"Không có ai cae." Milos trả lời nhạt nhẽo, thu ánh mắt ngoài vườn hoa và chuyển sang nhìn người đàn ông đang mặc áo đỏ trước mặt. Trong lúc mê man, anh không phải hoàn toàn không biết gì. Anh biết rằng mình đã được Giám mục Saen đưa về.
...
"Khi nào anh ta phục hồi trí nhớ?" Nancy vừa phủi lá cỏ trên vai, vừa nhanh chóng đi vào đại sảnh.
"Có thể là hôm nay, cũng có thể sẽ muộn hơn." Tiểu N trả lời.
"Vậy tôi phải cẩn thận." Nancy nghĩ đầy suy nghĩ, "Không được để lộ ra việc tôi biết anh ta là ai. Tôi phải tiếp tục kéo lông cừu (*lừa gạt) một cách cẩn thận, từ từ như đun ấm nước ếch. Khi anh ta quen với sự hiện diện của tôi, tôi đã kéo xong rồi."
"Không sai, chính là như vậy. À, tối nay ngài đã được cộng 1 điểm hảo cảm rồi đấy. Tôi đã sử dụng điểm tình cảm đó, chúng ta có thể sống sót thêm ba ngày
"Chỉ có một điểm thôi ư?" Nancy hơi bất ngờ.
"Đúng vậy, đối phương là thần sáng không hiểu về tình yêu," Xiao N nói. "Ồ, đúng rồi, chủ nhân, tại sao bạn lại đột ngột thay đổi chiến lược? Tôi nghĩ rằng bạn sẽ mang nước đến cho anh ta uống."
Nancy cười nhẹ, "Thần sáng đã mất ký ức nhưng chưa chắc là đã mất trí óc, anh ta tất nhiên sẽ không uống thứ mà người lạ đưa cho. Tôi cũng chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi, lúc đang làm mới đột nhiên nghĩ ra."
"Wow, chủ nhân thật là lợi hại," Xiao N khen ngợi, "Nếu chúng ta tích lũy được nhiều điểm tình cảm từ thần, không chỉ có thể sống sót mà còn có thể đổi được các món đạo cụ thần kỳ."
"Giống như phần thưởng đại lễ đó sao?" Nancy hỏi.
"Đúng vậy."
Điều đó tất nhiên sẽ tốt hơn. Đối với cô không có khả năng thần sự, có nhiều đồ vật hơn có thể giải quyết những vấn đề bất ngờ như hôm nay.