🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhân sinh gặp gỡ thoáng qua



Người đi mới biết hồn ta yêu rồi.



Xưa tình ngỡ bạc như vôi,



Mất nhau mới tiếc lứa đôi lỡ làng.



Khóe thu ba, da ngọc ngà, hương tóc như mạ.



Nàng như một con sóc rừng hoang dại, nhảy bổ lên lưng chàng ôm chầm lấy. Dù chẳng phát ra tiếng động, chàng cũng biết rõ người trên lưng nhất định đang cười.



Lạc nữ im lặng đó, có nụ cười ồn ào nhất trên đời.



Ngón trỏ chỉ vào chàng, lại chỉ vào bản thân, lạc nữ bất chợt dùng cả hai tay ôm chầm lấy tim, vẻ mặt chân thành, ánh mắt vương ngàn sợi yêu thương mỏng mảnh.



“Ta biết, nàng vẫn luôn đợi ta.” Tuấn Cương gật đầu, mắt hiền hòa, tay vòng ra ôm nàng vào lòng. “Tất cả bọn họ, ca hát có, thét la có, thề thốt có. Nhưng ta biết, chỉ có nàng sẽ mãi thầm lặng đợi ta.”



Thế rồi, chàng kết hoa cài lên đầu nàng, đem ba vuông nhiễu trắng may thành đồ cưới. Chẳng cha mẹ thân sinh, không khèn phách linh đình, duy có hai hòn đá thề cùng miếng trầu têm vụng, họ kết nghĩa vợ chồng.



Đêm mênh mang sóng tình, lạc lang vùi đầu vào mái tóc thơm mùi mạ mới, bàn tay vuốt ve, trân trọng ngay chính cả vết sẹo mà một thời chàng luôn cảm thấy chướng mắt trên má vợ mình. Đây là gì? Sự thay đổi diệu kỳ của những trái tim xa cách lâu ngày gặp lại? Sự thức tỉnh của một tâm hồn biết yêu trọng vẻ đẹp nền nả bên trong, bỏ qua những phù du kệch cỡm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361776/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Đồng Thoại Văn Lang
Chương 37: Tiếc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.