Hồng Hạc bay trên lãnh thổ Văn Lang một ngày một đêm thì nữ quỷ kia tỉnh dậy.
Tuấn Cương cứ nghĩ, ả nhất định sẽ gào khóc tức tưởi, căn cứ vào những việc chàng đã chứng kiến ả trải qua một đêm trước.
Song đối diện với chàng lại là sự bình lặng đến vô tình.
Họ cứ thế trải qua nửa ngày lượn bay trong sự thanh tĩnh, cuối cùng chàng cho Mười Ba đáp xuống một lầu trúc ven sông.
“Cậu có thể biến Mười Ba quay về hình dáng cũ không?” Lạc Cơ bất giác nói, tay vẫn vuốt đầu con hồng hạc.
Gã sơn hầu lắc đầu. Chàng làm sao có thể đảo ngược chú thuật của một đấng thủy thánh?
“Thôi vậy, mày cứ tạm thời làm gà đi. Chờ tao khỏe lại, sẽ tìm cách biến mày trở về thành khoai sọ.”
Con hồng hạc “kíu kíu” vài tiếng, đoạn ì ạch đến dưới gốc pơ lang ngồi phịch xuống, nhắm mắt lại không thèm quan tâm đến nữ quỷ nọ. Trước khi họ vào nhà, nó còn dùng vuốt gỡ túi vải choàng trên cổ ra ném về phía nàng.
Vừa thấy vật bên trong, Tuấn Cương đã ngẩn ra.
“Nó tha theo thứ này làm gì?”
Đấy chẳng phải là những mảnh vỡ của cốc trà Trương Chi sao?
“Dù gì vật này cũng được làm từ máu Xương Cuồng, Mười Ba đối với thánh quân của nó rất tôn thờ, dĩ nhiên sẽ không bỏ vật này lại Ba Vì,” nói đoạn, Lạc Cơ lẳng lặng buộc lại túi vải.
“Cái gì? Nó… nó là thuộc hạ của Xương Cuồng?”
“Ừ.”
“Vậy sao nó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361773/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.