Chương trước
Chương sau
Diệp Già Lam hoàn toàn hóa đá, quên phải mặc quần áo luôn.
Cô ngơ ngẩn đối mắt với người đàn ông hơn nửa phút, cuối cùng vẫn là Đường Ngộ mở miệng trước: "Tỉnh rồi à?"
“……”
Giọng rất rõ ràng, không phải ảo giác.
Diệp Già Lam lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kéo chăn che cơ thể: “Anh…… Anh sao lại ở nhà tôi hả?”
Đường Ngộ đẩy cửa vào.
Trong tay anh có bưng một chén cháo, lúc đặt lên tủ đầu giường, hương cháo ngào ngạt tỏa ra bốn phía, nháy mắt đã che lấp một hương vị kì quái nhàn nhạt trong phòng.
Diệp Già Lam không tự giác nhăn mũi.
Đường Ngộ không trả lời câu hỏi của cô, mắt hơi hơi nhíu: “Không phải tới bệnh viện sao?”
Ngụ ý: cô nên rời giường rồi.
Diệp Già Lam đương nhiên có thể hiểu rõ ý anh. 
Nhưng mà Đường Ngộ đang đứng cách cô còn chưa đến nửa mét kia kìa, đừng nói rời giường, ngay cả dũng khí kéo chăn xuống Diệp Già Lam cũng chả có. 
Cô xiết chặt ngón tay, lúc khẩn trương đến mức móng tay hơi hơi trắng, màn hình di động lóe sáng một cái.
Tô Cẩm Kha rep lại rất đúng thời điểm: 【 Loan Loan, tuy tớ biết có thể cậu không chấp nhận nổi, nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu, hôm qua cậu…… Không chỉ cưỡng hôn Đường Ngộ thôi đâu……】
Câu kế tiếp Tô Cẩm Kha chưa nói.
Cũng chả cần cô nàng nói, tự Diệp Già Lam cũng biết là chuyện gì.
Hèn gì toàn thân cô hôm nay giống như bị nghiền qua vậy, hóa ra không phải là do mơ mộng xuân thấy Đường Ngộ.
Anh hôn cô, anh ôm cô, kể cả việc anh  không hề lưu tình xâm chiếm, hết thảy đều thật sự xảy ra rồi.
Màn hình di động vẫn còn sáng, ánh mắt Diệp Già Lam dừng phía trên, cô trấn định một hồi lâu, mãi đến khi màn hình tự động tối dần đi, cô mới thôi nhìn. 
Ngón tay Đường Ngộ gõ nhẹ lên mặt tủ, Diệp Già Lam không dám nhìn anh, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ngón tay anh.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của người đàn ông tuy chỉ có kiểu dáng đơn giản nhưng lại sáng ngời lóa mắt.
Vài giây sau, Diệp Già Lam nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, bắt đầu chột dạ, “Đường Ngộ……”
Đường Ngộ nghiêng mắt nhìn cô.
Tuy Diệp Già Lam không ngẩng đầu, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc cực nóng của anh.
Cô khẽ cắn chặt khớp hàm: “Chuyện tối hôm qua…… Là vì tôi uống say.”
“Cho nên?”
Anh nói tiếp không chút để ý, nhưng ánh sáng trong mắt đã dần dần lạnh đi.
“Cho nên, chúng ta vẫn nên đem chuyện hôm qua……” cô thật sự có chút khó có thể nói ra lời, dừng một chút mới lại tiếp, “Đều quên đi.”
Người nọ không trả lời.
Sau một hồi lâu yên tĩnh, anh cười nhạt một tiếng.
Diệp Già Lam theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của anh.
Kết quả mặt vừa nâng lên, Đường Ngộ lại đột nhiên cúi thấp người nghiêng qua.
Tay trái anh nhẹ chống bên người Diệp Già Lam, sau đó tay phải nâng lên, dừng trên tay Diệp Già Lam đang níu chăn. 
Trên người anh vẫn còn lưu lại hương sữa tắm nhàn nhạt giống trên người cô, Diệp Già Lam run rẩy, trực giác nói với cô, anh sắp làm gì đó không bình thường.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tay Đường Ngộ chống bên người cô cũng nâng lên, gỡ từng ngón tay Diệp Già Lam ra khỏi cái chăn.
Anh dùng sức rất kì diệu, không làm cô đau, nhưng vẫn có thể dễ như trở bàn tay khiến cô buông ra.
“Em có thể quên sao?”
Lời nói rơi xuống, Đường Ngộ đã trực tiếp kéo cái chăn trên người cô xuống. 
Trên người Diệp Già Lam còn mặc một cái áo ngủ, là kiểu dây quai, tuy có mặc, nhưng cảnh xuân lại chẳng che được bao nhiêu. 
Ngón tay người đàn ông mơn trớn từ xương quai xanh của cô dần xuống, theo độ cung bả vai trượt dài, “Thật sự có thể quên sao?”
Ý anh là gì đây?.
Diệp Già Lam cúi đầu nhìn, sau đó thấy ngay mấy vết đỏ trên xương quai xanh của mình. 
Nhìn thấy mà ghê người, tất cả đều là ấn ký đêm qua để lại.
Diệp Già Lam chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức nghiêng đầu đi, vừa muốn trả lời, Đường Ngộ đã cúi đầu, anh hôn lên vành tai Diệp Già Lam, “Nhưng mà anh không quên được.”
“……”
Nụ hôn chỉ có một giây, Diệp Già Lam đã nghiêng mặt, tránh đi nụ hôn của anh: “Đường Ngộ, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút đi.”
Cô cần bình tĩnh
Cần đủ thời gian để tự hỏi tương lai của bọn họ.
Diệp Già Lam hít sâu một hơi, lại quay đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Đường Ngộ, mắt cô hơi lóe lên, “Anh……”
“Sao vậy?”
Đường Ngộ hạ tầm mắt, theo ánh nhìn của cô đến chiếc nhẫn Tạ Cảnh Phi đưa cho mình.
Anh cũng đã biết Diệp Già Lam để ý cái gì.
“Lúc trước anh đã nói rồi, anh chưa từng có người phụ nữ nào khác.”
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, duỗi tay tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, “Nhẫn là Cảnh Phi đưa.”
Là chuyện trong dự kiến mà cũng là ngoài ý liệu.
Thật ra Diệp Già Lam đã sớm nên biết, Đường Ngộ vẫn chưa có bạn gái.
Vì nếu đã có bạn gái rồi, anh khẳng định sẽ không làm ra chuyện này với cô đâu.
Tính Đường Ngộ tuy lạnh lùng, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra hành vi cặn bã như thế. 
Cô “ồ” một tiếng, tim đập rõ ràng không thể bình thường nổi, nhưng giọng điệu lại cực kì bình tĩnh, “Tôi muốn mặc quần áo.”
Đường Ngộ liếc nhìn cô một cái, mày hơi nhăn, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì từ chối, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, “Nhớ ăn cơm sáng.”
Chính anh cũng biết tác hại của việc bỏ bữa, nên không muốn Diệp Già Lam cũng có thói quen không tốt này. 
Đường Ngộ không nhìn Diệp Già Lam nữa, xoay người ra cửa.
Lúc mở cửa, Diệp Già Lam đột nhiên lại gọi anh lại: “Đường Ngộ.”
Người đàn ông đứng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
“…… Không có gì.”
“Diệp Già Lam.”
“…… Ừm?”
Diệp Già Lam nghi ngờ giây tiếp theo thôi Đường Ngộ sẽ nói ra câu “Không có gì”, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng anh.
Sau khi nhìn vài giây, Đường Ngộ đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Sau đó, khóe mắt anh hơi nâng, mím môi, nói: “Anh chờ em!”
Diệp Già Lam cảm thấy tim mình nhũn cả ra.
Giây phút ấy, cô cảm thấy bản thân thật muốn bổ nhào vào lòng anh, kết quả, suy nghĩ ấy còn chưa kịp chắc chắn, người nọ đã đi ra ngoài đóng cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Diệp Già Lam nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi.
Mới vừa mặc xong áo trên, tiếng chuông di động lại vang lên.
Diệp Già Lam đang mặc quần.
Người cô không thoải mái, tay chân đều không phối hợp nổi, mặc quần được một nửa lại ngã xuống giường nhận điện thoại.
Một giọng nữ trẻ tuổi lập tức truyền tới: “Bác sĩ Diệp, chị nhanh qua đây đi, bệnh nhân phòng 307 hôm nay không biết làm sao lại náo loạn muốn nhảy lầu đó!”
Diệp Già Lam lập tức từ trên giường bò dậy, nhưng mới vừa ngồi xuống giường, lại không tự chủ được ngã đổ trở lại. 
Cô vội vàng ừ một tiếng, “Sao lại thế, hôm qua dì có chỗ nào không bình thường không?”
Cô nhớ rõ người bệnh phòng 307 là một dì bốn năm mươi tuổi, vì bị chồng bạo hành nhiều năm nên tâm lí luôn bất ổn, mãi đến khi con gái trưởng thành mới đưa dì ấy đến bệnh viện.
Cũng không biết đơn giản là vì trị liệu, hay là sợ trói buộc cô ta nữa.
Diệp Già Lam cũng không còn thời gian rửa mặt, cầm di động hấp tấp ra ngoài, lúc tới bên cửa thì tùy tay lấy giày thay, vừa muốn ra ngoài, đã thấy Đường Ngộ hỏi: “Sao vậy?”
“Phòng bọn tôi có người bệnh làm loạn muốn nhảy lầu, tôi phải qua xem đã.”
Đường Ngộ nhíu mày, ba bước đi tới trước mặt cô, “Anh đưa em qua.”
Diệp Già Lam không từ chối.
Một là vì tình huống quả thật quá khẩn cấp, hai là vì cho dù chỉ là đồng nghiệp bình thường, anh đưa cô qua cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận nổi. 
Diệp Già Lam cũng không làm ra vẻ gì, sau đó nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Đường Ngộ cúi đầu liếc cô một cái.
Diệp Già Lam có thể là lần đầu tiên gặp phải chuyện kiểu này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trên trán và chóp mũi chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đường Ngộ mở cửa cho cô, “Bệnh nhân bị bệnh gì?”
Anh vừa ra khỏi cửa, Diệp Già Lam lập tức đi theo, “Tâm thần phân liệt.”
Diệp Già Lam cúi đầu đi theo anh vào thang máy, lấy di động ra dùng WeChat hỏi y tá vừa rồi gọi điện thoại cho cô: 【 Tình huống hiện tại thế nào rồi? 】
【 vừa rồi mấy bác sĩ đã kéo dì ấy từ trên cửa sổ xuống rồi, nhưng mà tình hình vẫn không ổn định lắm. 】
'Tinh' một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Diệp Già Lam gõ mấy chữ: 【 tôi lập tức đến ngay. 】
Vì vẫn còn sớm, những người phải đi làm phần lớn vẫn chưa đi làm nên đường đi cũng tính là thoáng đãng.
Từ nhà Diệp Già Lam đến bệnh viện, lái xe cũng chỉ mất vài phút. 
Vừa đến cửa bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn, Diệp Già Lam đã nhanh chóng cởi đai an toàn, hai chữ "Cảm ơn" cũng chỉ nói cho có lệ, căn bản không thèm đợi người kia nghe rõ, cô đã mở cửa xuống xe. 
Vóc người cô cao, chân cũng dài, đi đường còn tạo ra một trận gió, tóc dài ở sau lưng bay lên, hình như cô ngại vướng, vừa túm tóc buộc lại vừa đi vào bệnh viện. 
Chưa tới nửa phút, bóng người cô đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Đường Ngộ lúc này mới thu tầm mắt lại, lái xe đi, sau đó tìm chỗ đậu. 
-
Bệnh nhân phòng 307 thật ra không thể hoàn toàn coi là bệnh nhân của Diệp Già Lam.
Dì ấy nhập viện hơn ba tháng, Diệp Già Lam chỉ phụ trách dì ấy một tháng, hai tháng sau là bác sĩ khác trong khoa phụ trách.
Sở dĩ gọi điện thoại cho cô, là vì bác sĩ kia xin nghỉ đông đi du lịch.
Y tá nhớ ra cô từng phụ trách bệnh nhân kia, ít ra hiểu tình hình hơn những người khác, nên mới gọi cô qua.
Thật sự là không còn cách nào.
Diệp Già Lam đi thang máy lên lầu, mới ra khỏi, đã thấy y tá gấp đến độ xoay vòng ở đó, “Bác sĩ Diệp……”
“Hiện tại thế nào?”
Diệp Già Lam vừa muốn đẩy cửa đi vào, lại bị y tá kia túm chặt, “Bác sĩ Diệp, bệnh nhân vừa rồi được tiêm Promethazine, lúc này vừa mới ngủ."
“Mấy mũi?”
“Hai mũi.”
Diệp Già Lam ừ một tiếng, “Tôi về văn phòng thay áo đã.”
Cô xoay người đi.
Y tá chạy nhanh theo, “ Bác sĩ Diệp, vừa rồi em có nghĩ lại, sau đó nhớ ra chiều qua người nhà bệnh nhân có tới thăm dì ấy.”
Diệp Già Lam khẽ nhíu mày, “Sao lại thế?”
Chiều qua cô không ở bệnh viện, nên căn bản không biết chuyện thế nào.
“Bọn họ nói gì thì em không biết, nhưng sau khi người nhà đi rồi, bệnh nhân rất yên lặng, chẳng nói câu nào……”
“ừ” Diệp Già Lam ngừng hai giây, “Chờ dì ấy dậy thì gọi tôi một tiếng, cảm ơn.”
Khi nói chuyện, hai người đã tới tầng khoa tâm thần.
Diệp Già Lam ấn ấn đường, đẩy cửa văn phòng đi vào.
Hứa Luyến vẫn chưa tới.
Trong văn phòng yên tĩnh lại có chút buồn buồn.
Diệp Già Lam mở cửa sổ hết cỡ, lòng cô vẫn chưa an ổn nổi, nên mở di động ra, tùy tiện bật một bản nhạc lên.
Chưa đến 7h sáng, lúc ca khúc quay lại lần hai, Diệp Già Lam đã ghé lên bàn ngủ mất tiêu rồi.
Ngủ một giờ, cô mới bị Hứa Luyến đánh thức, “Bảo bối, nên đi kiểm tra phòng rồi.”
Diệp Già Lam vẫn còn buồn ngủ, “…… Ờm.”
“Hôm qua không phải chủ nhật sao? Sao hôm nay lại không có tinh thần thế này?”
“Ngủ hơi muộn,” Diệp Già Lam đi rửa tay tiện thể lấy nước lạnh rửa mặt luôn, “Luyến Luyến, chiều qua cậu ở bệnh viện à?”
“Ừ, sao thế……” Còn chưa nói xong, Hứa Luyến đã bừng tỉnh “À” một tiếng, “Vừa rồi lúc tớ tới có nghe bọn họ nói về chuyện dì ở phòng 307.”
“Hôm qua tớ thấy con dâu dì ấy đến bệnh viện.”
“Nhưng cũng chỉ tầm mười phút thôi, cô ta đã đi rồi.”
Diệp Già Lam gật gật đầu.
Cô nhớ rõ bệnh trạng của bệnh nhân kia, khi thanh tỉnh lúc lại hồ đồ, có khi thì điên khùng.
Thay đổi thất thường, nên mới gọi là tâm thần phân liệt.
Dì ấy và Đường Ngộ trước kia bị nhân cách phân liệt tuy đều là bệnh tâm thần nhưng tình huống lại hoàn toàn khác nhau.
Hứa Luyến không tốn quá nhiều thời gian vào đề tài này, cô nàng liếc thấy khóe mắt Diệp Già Lam bị đè tới hồng hồng, “Mới sáng bảnh mắt ra cậu đã bị gọi tới hả?”
Diệp Già Lam mệt mỏi gật đầu.
Cô vẫn còn eo đau chân mỏi, làm gì cũng cảm thấy không có sức lực.
“Ăn cơm chưa?”
Diệp Già Lam lắc đầu, cô lại nhớ tới chén cháo sáng nay Đường Ngộ mang vào cho cô, sau đó khe khẽ thở dài.
Nửa giây sau, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luyến: “Tớ còn chưa đánh răng rửa mặt cơ.”
Người kia lập tức ra vẻ ghét bỏ lùi lại mấy bước, “Đi đi đi, ghét bỏ cậu đó.”
Tình chị em y như hoa nhựa vậy đó*.
(Là ngôn ngữ lưu hành trên internet, dùng để hình dung tình cảm chị em như là hoa nhựa, bên ngoài nhìn vào thì vĩnh viễn không héo tàn, thật ra bên trong lại lục đục với nhau, thoạt nhìn hai người đều thân mật khăng khít thật ra bên trong lại lén lút, nói trở mặt liền trở mặt, là nghĩa xấu, thường để tự giễu, hoặc có thể coi là một loại trêu chọc.)


Diệp Già Lam hơi hơi bẹp miệng, cô đè thấp giọng, “Có người không chê tớ là được rồi”
Hứa Luyến: “Ai không chê cậu cơ?”
Diệp Già Lam làm bộ không nghe thấy.
Có người chính là có người đó.
Người nọ sáng nay còn hôn tai cô kìa, dù biết khi đó cô còn chưa rửa mặt kia.
Không thể nghĩ nữa.
Diệp Già Lam lắc lắc đầu, sửa lại ống tay áo blouse bị nhăn một chút, sau đó cầm bệnh án kéo Hứa Luyến ra khỏi văn phòng.
Diệp Già Lam sáng ra vốn không có tâm trạng ăn cơm.
Kiểm tra phòng bệnh xong lại bị Vân Hoan quấn lấy nửa giờ, cơn đói cũng đã sớm bay đi mất, kết quả, vừa mới về căn phòng không lâu, cửa phòng đã bị gõ mấy tiếng. 
Một nam bác sĩ phòng bên thăm dò đi vào, “Bác sĩ Diệp, tôi có thể vào không?”
Diệp Già Lam gật đầu.
Nam bác sĩ lập tức đẩy cửa vào, anh ta khụ một tiếng, sau đó cực kì trịnh trọng đưa hộp giữ nhiệt qua, “Bác sĩ Diệp, sáng nay cô chưa ăn cơm đúng không?”
Hứa Luyến vốn dĩ cho rằng anh ta tìm Diệp Già Lam là vì công việc, không ngờ nói chưa đến mấy câu, phương hướng đã thay đổi mất tiêu rồi. 
Vẻ mặt cô nàng mờ mịt luôn.
Vẻ mặt Diệp Già Lam cũng mờ mịt, đồng nghiệp với nhau mấy năm, chỉ cần không phải là người mới vào, nam bác sĩ trong bệnh viện cơ bản đều biết tính tình cô ra sao. 
Chính là Loan Loan không thể khiến người ta rời mắt, lại không thể chạm vào được.
Đã lâu lắm rồi không ai đưa hoa với cơm trưa linh tinh các thứ cho cô nữa rồi
Diệp Già Lam nhẹ nâng khóe môi, “Tôi…… Không cần……”
Bác sĩ kia bất chấp tất cả, căn bản không đợi cô nói xong, đã nhét hộp giữ nhiệt vào tay cô, “Bác sĩ Diệp, đây là bữa sáng tình yêu bác sĩ Đường đặc biệt chuẩn bị cho cô đấy, cô mau ăn đi!”
Hứa Luyến: “……”
Có phải cô nàng nghe lầm cái gì rồi không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.