Chương trước
Chương sau
Tần Minh Châu đã chết, chết vào năm 47 tuổi.
Trong thời đại này, mới 40 tuổi đã qua đời cũng có thể coi như mất sớm. Nhưng thực ra, chữ sớm này chỉ có thể xuất hiện tại đám tang của người đã khuất. Vì một người còn sống đã hơn 40 tuổi, nào ai thấy hắn trẻ? Chỉ khi chết đi rồi mới có thể khiến người khác thương tiếc một câu: tuổi cũng không lớn lắm, làm sao trẻ thế mà đã qua đời.
Tần Minh Châu cũng không phải một lòng tìm chết trong câm lặng. Chẳng qua anh đã dùng thuốc cao huyết áp như vitamin hằng ngày, một lần nọ lỡ tay lấy quá nhiều, đợi đến khi có người phát hiện, anh đã tắt thở.
Người đầu tiên phát hiện ra cái chết của anh chính là hướng dẫn viên được thuê đi du lịch cùng. Đó là một thanh niên trẻ măng vừa bước qua tuổi hai mươi, với xuất thân con lai Á Âu, hắn có một đôi mắt sâu đến kỳ dị.
Tần Minh Châu có chút áy náy vì khiến người khác phải bắt gặp thi thể của mình. Anh muốn nói với hướng dẫn viên rằng ví của mình vẫn còn tiền, để hắn cầm lấy xem như đền bù tổn thất tinh thần.
Nhưng anh nào có thể nói chuyện. Cũng may cậu thanh niên phản ứng rất nhanh nhạy, sau khi dốc hết tiền trong ví anh vào túi liền gọi cấp cứu.
Tần Minh Châu bay bay giữa không trung thấy cảnh này cũng dở khóc dở cười.
Anh đã chết, ý thức không những không biến mất mà còn hóa thành một quỷ hồn, một mình ngẩn ngơ trong phòng mấy tiếng mới thấy bạn đồng hành đến. Trong thời gian ấy anh cũng thử tìm cách thoát ra nhưng không được, dường như anh đã bị phong ấn trong căn phòng này.
Xe cứu thương tới rất nhanh. Tần Minh Châu thấy nhân viên y tế tiến hành cấp cứu rồi xì xà xì xồ một hồi những câu anh không hiểu. Cậu thanh niên cũng cau mày xì xầm lại.
Đất nước anh chọn đến du lịch lần này không nổi tiếng về danh lam thắng cảnh. Ngôn ngữ của quốc gia này cực kỳ tối nghĩa khó học, hơn nữa hầu hết người dân đều không dùng tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha, bởi thế anh đã đặc biệt mời đến một người đồng hành gốc Hoa.
Thi thể bị đưa lên cáng, Tần Minh Châu muốn đi theo nhưng lại bị chặn lại sau cánh cửa.
Cạch một tiếng. Tất cả mọi người rời đi, cả căn phòng lại chìm vào thinh lặng.
Tần Minh Châu nhìn căn phòng trống rỗng. Khi còn trẻ, anh thích nhất là náo nhiệt, càng đông vui càng thích. Say trong nhung lụa vàng son, bạn bè vây xúm xít như tinh tú quay quanh mặt trời. Anh luôn là người ngồi giữa đám đông, tay nâng cao ly rượu, nếu có kẻ nào nói ra lời anh không thích nghe, Tần Minh Châu sẽ trừng hắn mà mắng. Vậy nhưng người bị mắng cũng chẳng lấy làm giận mà còn cười, thậm chí vươn tay muốn gãi cằm anh.
"Làm sao mà giống như con mèo vậy?"
Tần Minh Châu quay mặt tránh đi, không cho người đó chạm vào. Thuở ấy kiêu ngạo hất cằm, tức giận cau mày, dẩu miệng làm nũng, dáng vẻ nào cũng đều đẹp cả. Thậm chí da thịt trên người còn như tỏa hương, hệt như một đóa mẫu đơn kiều diễm dưới ánh dương trong ngần.
Bây giờ đây...
Mọi vật đều lặng thinh, những căn phòng thường xuyên chỉ còn mỗi tiếng hít thở của mình anh. Mà hiện tại, đến cả tiếng hít thở còn chẳng có.
Cuộc đời anh cứ như vậy mà khép lại.
Tần Minh Châu nhìn vào hư không mà mỉm cười, cười đến sảng khoái, lâu lắm rồi anh chưa có được cười như vậy.
Thực ra, mấy năm trước khi kết hôn nụ cưởi vẫn thường trực trên môi anh, nhưng năm năm tháng tháng, đến cả nụ cười cũng phai màu gượng gạo. Anh bỗng không cười nổi nữa. Cuộc hôn nhân của anh giống như một cái điều hòa đã cũ, nhìn từ ngoài vẫn mới mẻ ổn định nhưng nhưng bên trong đã mục nát từ lâu.
Nếu quyết tâm mở bung ra dọn sạch thì nhất định sẽ bị tro bụi nấm mốc phủ đầy đầu.
Vậy nên chồng cũ của anh mới không muốn sửa nữa, dứt khoát đề xuất ly hôn. Chẳng những thế, tối hôm qua hắn còn đăng một tấm ảnh chụp chung với bạn trai mới lên vòng bạn bè. Nếu nhìn kỹ mặt mày người trong ảnh, hóa ra lại có vài phần na ná Tần Minh Châu khi còn trẻ.
__________________
Khi đến tuổi trung niên, con người lại càng coi trọng thể diện hơn, thế nên ly hôn cũng phải diễn ra trong hòa bình.
Lần cuối cùng Tần Minh Châu gặp chồng cũ là tại một nhà hàng. Tính anh vốn kén chọn, chỉ thích quanh quẩn ăn tại mấy nhà, nhưng lần này lại cố ý để đối phương chọn một nhà hàng khác theo ý thích của hắn.
Khi yên vị trên chỗ ngồi rồi, Tần Minh Châu khẽ đưa mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh nhìn dừng tại người đối diện.
Anh đã cẩn thận chưng diện cho buổi gặp mặt này, nhưng đối phương lại mặc vô cùng tùy tiện.
Sơ mi mở cúc đầu tiên lộ ra xương quai xanh lấp ló, gương mặt trẻ trung anh tuấn không có thêm bất cứ biểu tình dư thừa nào.
Chồng cũ nhỏ hơn Tần Minh Châu chừng 16 tuổi.
Anh nhấp nhấp môi dưới, chủ động đánh vỡ trầm mặc, "Ông..."
Không được, đã ly hôn rồi, không thể gọi là ông xã nữa, anh đổi lời, "Anh Kỳ, em làm sao mà biết nhà hàng này vậy, món ăn rất ngon."
Thịnh Anh kỳ nhạt nhẽo đáp, "Từng cùng một khách hàng ăn qua, cảm thấy hương vị cũng ổn."
Lại một hồi yên tĩnh.
Lông mi Tần Minh Châu run rẩy. Lần cuối cùng Thịnh Anh Kỳ giống như một con cún nhỏ quấn lấy anh thao thao bất tuyệt là khi nào? Anh cũng không nhớ nổi.
Nhân sinh có những việc đáng để ai thán, một trong số ấy hẳn là mỹ nhân tuổi xế chiều.
Từ nhỏ đến lớn, không ai không xuýt xoa công nhận vẻ đẹp của Tần Minh Châu. Sau khi anh lên trung học, mỗi ngày có vô số người chạy đến phòng học nấp sau cửa nhìn trộm cậu thiếu niên.
Thực tế, Tần Minh Châu chưa bao giờ quan tâm đến những người đó, bởi trong mắt anh tất cả đều là nhân vật qua đường mà thôi. Thịnh Anh Kỳ cũng từng là một trong số đó. Khi bọn họ chính thức nhận biết nhau, Tần Minh Châu đã 35 tuổi nhưng vẫn là vị khách hấp dẫn được yêu thích trong vòng tròn giao thiệp của tầng lớp thượng lưu.
Những năm đó anh đã có thêm vài phần ý vị thành thục, tựa như trái cây chín muồi, thậm chí hấp dẫn mê người hơn cả ngày còn trẻ.
Nhưng thực ra Tần Minh Châu không có ý định quyến rũ ai cả. Anh mới trải qua một sự cố bất ngờ, giữa đôi mày tràn đầy cảm giác sầu muộn buồn bực.
Chính tại thời điểm này, Thịnh Anh Kỳ xuất hiện. Hắn đâm vào xe của Tần Minh Châu, nhân tiện mượn cớ này có được số điện thoại của anh. Khi Tần Minh Châu bày tỏ rằng anh không cần hắn mời cơm để nhận lỗi, Thịnh Anh Kỳ đã chạy thẳng đến phòng làm việc tìm người.
Từ hôm đó, hắn gửi quà đến vô số quà, hoa mỗi ngày là một loại khác nhau. Văn phòng của Tần Minh Châu cuối cùng bị chất thành một biển hoa.
Anh bực bội gọi điện thoại cho Thịnh Anh Kỳ, "Cậu mau lấy quà về đi, nơi này của tôi không còn chỗ đặt chân nữa rồi."
Thịnh Anh Kỳ ở đầu dây bên kia mặt dày la liếm, tự ý gọi tên anh, "Em có thể cầm quà đi, nhưng Minh Châu cùng em ăn một bữa cơm được không? Chỉ một bữa thôi."
Tần Minh Châu cắn cắn ngón tay, đây là thói quen xấu của anh từ khi còn nhỏ, "Thật sao?"
"Thật ạ." Người bên kia thề đến là son sắt.
Cũng trong tối đó Tần Minh Châu bị cưỡng hôn.
Thịnh Anh Kỳ là đồ lừa đảo!
Anh tức giận đến mức cho nam sinh trước mặt một bạt tai. Đối phương đầu tiên hít hà một hơi, sau đó vờ như tủi thân oan ức mà dựa sát vào, "Em còn nghĩ anh đánh người không đau tí nào, cùng lắm là giống như mèo con cào mà thôi, không ngờ lại đau đến thế."
Tần Minh Châu hừ một tiếng, "Cậu cũng không nghĩ xem tôi làm việc gì."
Anh là nhà thiết kế điêu khắc, khi còn trẻ thường xuyên ôm tác phẩm đi khắp nơi.
"Ừm... Đánh đau như vậy thì em yên tâm rồi. Nếu về sau có người dám làm như vậy, anh có thể đánh lại hắn." Thịnh Anh Kỳ ôm má nói, không có một chút tức giận nào, chỉ có đôi mắt sáng ngời như có lửa.
Tần Minh Châu bao năm nay nào có thiếu người theo đuổi, nhưng anh chưa gặp kiểu người nào như Thịnh Anh Kỳ. Những người khác đều cố gắng lịch sự lễ nghĩa nhất với anh, chỉ sợ chẳng may mạo phạm, làm gì có kẻ nào to gan không biết xấu hổ giống như hắn. Anh bỗng nhiên nghĩ tới nụ hôn ban nãy, mặt không biết vì sao mà nóng bừng lên.
Nhận thức được điều này, Tần Minh Châu càng thêm tức giận, "Ngoài cậu, làm gì có ai còn dám làm như vậy? Cậu...cậu tránh ra!"
Anh đẩy Thịnh Anh Kỳ sang một bên rồi quay đầu bước ra ngoài. Anh tức đến mức quên cả xe của mình, rối rắm đi một hồi cho tới tận khi bị một đám người cản đường trong con hẻm tối, anh mới nhận ra có điều không ổn.
Mặc dù tình hình trật tự trị an của thành phố A cũng rất tốt nhưng đâu đó vẫn tồn đọng nguy hiểm.
Nhìn những con dao sáng lấp lóe trong tay mấy người trước mặt, Tần Minh Châu không ngần ngại lục hết tài sản trên người ném qua.
Nhưng không ngờ đám người này đã theo dõi anh từ lúc ở nhà hàng, nhìn thấy cảnh Thịnh Anh Kỳ hôn anh nên cũng muốn nếm thử xem sao.
Đám người trước mặt đầu dơi tai chuột, nhìn thế nào cũng không thể so nổi với Thịnh Anh Kỳ. Tần Minh Châu không tiếc vứt tiền đi, nhưng chính mình thì không thể giao vào tay mấy kẻ này.
Đúng lúc giương cung bạt kiếm, Thịnh Anh Kỳ từ đâu xông ra.
Kết quả lần anh hùng cứu mỹ nhân này là đám người xấu đều bị công an còng cổ lôi về đồn, trong khi Thịnh Anh Kỳ bị xiên một dao vào bụng phải nhập viện.
Tần Minh Châu không đi thăm hắn, anh chỉ để trợ lý của mình tới thay. Anh nghĩ rằng sự lạnh nhạt của mình có thể dập tắt ánh lửa trong mắt nam sinh, không ngờ sau khi xuất viện, đối phương lại tiếp tục mặt dày quấn lấy anh.
"Cậu làm sao lại giống chó như vậy, đuổi mãi không đi?"
Thịnh Anh Kỳ nghe vậy, ánh mắt hơi biến đổi. Nhưng biến đổi rất nhanh, Tần Minh Châu không phát hiện ra, anh chỉ kịp nghe hắn nói.
"Em chính là chó của anh mà."
_____________________
Một bữa cơm câm lặng cứ thế trôi qua. Khi hai người sắp ăn xong thì ông chủ nhà hàng đi đến, nhũn nhặn hỏi bọn họ có vừa lòng với đồ ăn hay không.
Thịnh Anh Kỳ đáp vài câu, ông chủ gật đầu rút bút ra ghi chép rồi mang ra hai phần quà, "Đây là tặng cho ngài và..."
Ánh mắt của gã dừng trên người Tần Minh Châu, "Vị này là cha ngài sao? Trông thật sự rất trẻ, hẳn là ngày thường năng bảo dưỡng lắm."
Tần Minh Châu lập tức cắn răng.
"Không phải, hai chúng tôi hôm nay mới ly hôn." Thịnh Anh Kỳ thường ngày vốn không thích cùng người ngoài nói nhiều, ban nãy cũng vẫn duy trì im lặng, không ngờ lúc này hắn bỗng lắm miệng hẳn lên, "Ông cảm thấy anh ấy trông rất già ư?"
Chủ nhà hàng biết mình đoán sai mối quan hệ giữa hai người, lúng túng đến mức đỏ hết mặt, "Không, không phải... Tôi chỉ...."
"Không sao, nói thật là được." Thịnh Anh Kỳ mỉm cười.
Tần Minh Châu đứng phắt dậy. Thấy hai người kia ngẩng đầu nhìn mình, anh cố không để giọng mình run rẩy: "Anh đi WC" rồi cuống quýt rời khỏi chỗ ngồi.
Thịnh Anh Kỳ cố ý, thực sự cố ý làm cho anh phải xấu hổ nhọc nhằn.
Nhưng vì sao chứ?
Tần Minh Châu cũng mơ hồ đoán được, hắn chỉ là sợ anh lì lợm la liếm không chịu chia tay.
Nhưng anh có lì lợm la liếm không?
Thực ra là có. Anh đã cố gắng thử rất nhiều phương pháp để níu kéo cuộc hôn nhân này. Anh nhìn hai mắt mình trong gương đỏ ngầu, ngẩn người suy nghĩ.
_______________________
Khi quỷ hồn Minh Châu đang vẩn vơ trong hồi ức, cửa phòng lần thứ hai bị mở ra. Hóa ra là người hướng dẫn viên kia, hắn vội vàng tiến đến tủ đầu giường cầm lấy di động của anh rồi lại ra khỏi cửa.
Tần Minh Châu vốn không muốn đi theo hắn, không ngờ lần này anh không chịu bay cũng phải bay.
Hướng dẫn viên vừa ra khỏi phòng, anh cũng bị kéo ra theo, cứ như một quả bóng bay bị buộc vào dây kéo đi vậy.
Hướng dẫn viên quay lại bệnh viện, cuối cùng Tần Minh Châu lại được nhìn thấy thi thể của mình. Anh quay đi không muốn nhìn cảnh tượng ấy nên cũng không thấy được hướng dẫn viên lấy thi thể mình mở khóa di động.
Sau khi màn hình sáng lên, hắn mở danh bạ ra xem, thấy trên cùng là một chữ A lẻ loi, không có xưng hô cụ thể.
Hắn gọi tới số đó, cuộc đầu tiên bị dập. Hắn gọi thêm lần nữa, điện thoại vẫn bị tắt ngang.
Hướng dẫn viên bất đắc dĩ hết chỗ nói. Khách hàng đột nhiên lăn ra chết khiến hắn bận sứt đầu mẻ trán, thế mà tên này còn dám cúp điện thoại!
Hắn lại liếc nhìn thi thể.
Một phút sau, một tin nhắn gửi tới số bên kia.
"Cậu có phải người nhà của chủ nhân số này không? Anh ta chết rồi, phiền cậu qua đây xử lý hậu sự."
Đính kèm là một tấm ảnh chụp thi thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.