“Vậy em vào trước đây. Bye.”Lâm Hề thôi nói chuyện với Quý Nhiên, mới vừa quay người lại liền thấy một anhchàng mặc áo khác đen khoanh tay đứng tựa vào thân cây ngay dưới lầu, anh lẳnglặng nhìn cô, rõ ràng trong bóng tối cô không thể nhìn thấy được ánh mắt của VôSong nhưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo.
Cả người Lâm Hề cứng đờ, Quý Nhiênvốn định rời đi, nhưng khi thấy bóng dáng cô thoáng chốc đứng sửng lại, anh tacảm thấy kỳ lạ nên bước đến vỗ lên vai cô: “Sao vậy, gặp quỷ à?”
“A…”
“Đúng vậy, trời đã tối từlâu, cũng không phải không có khả năng gặp được quỷ.” Không để cho Lâm Hề cóthời gian mở miệng, Vô Song vừa lạnh giọng nói, vừa đi tới vị trí đèn đường cóthể chiếu sáng. “Rốt cuộc em đã quay về rồi à.”
Hiểu ra hàm ý trong lời nóicủa Vô Song, Quý Nhiên sửng sốt, có chút không dám tin nhìn về phía Lâm Hề, côkhông cãi lại, Vô Song tiếp tục nói: “Quen biết em lâu như vậy, lại không thấyem nuôi con chó xấu xí nào, ừ, là tôi mù sao?”
Lâm Hề chảy mồ hôi lạnh, cườigượng xoay người giải thích với Quý Nhiên: “Chuyện đó, anh đừng hiểu lầm, đâylà…” anh họ của em, còn chưa kịp nói bốn chứ này thì Vô Song đã tiếp lời cô:
“Là anh họ của em có phảikhông?” Vô Song nheo mắt cười. “Lại cái cớ đó, em chẳng tiến bộ chút nào, tôicũng không chấp nhận được chuyện mình và cô gái mình thích mối quan hệ huyếtthống.”
Lời nói rõ ràng như vậy khiếncho Lâm Hề bị giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994643/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.