- Chị ấy chính là đóa hồng rực rỡ nhất, dù là ngày trước hay bây giờ -
.
“Anh dẫn Hạ An lên y tế! Mấy đứa bán đi nhé!”
Nói xong Kỳ Dương liền lấy balo Hạ An lên đeo rồi nắm tay còn lại dẫn cô đi.
Hạ An đang còn chút thất thần thì liền có phản ứng khi anh làm vậy:
“Tay em không đến nỗi đâu mà.”
“Trầy xước ra cả máu mà còn bảo không sao à?”
Kỳ Dương bỗng trở nên khó chịu, giọng anh gằn lên nghiêm khắc như một người anh có trách nhiệm phải chăm lo cho đứa em mà nó cứng đầu bảo không chịu nghe.
Hạ An thấy thế liền không nói hay phản đối gì nữa.
Kỳ Dương giữ chặt tay cô, như thể sợ nếu chỉ cần buông nhẹ ra một lúc thì cô sẽ lạc mất.
Giữa khung cảnh bát nháo và đông đúc, Hạ An mới chợt nhận ra việc anh dẫn cô đi như một cách giải thoát đầy cảm thông vậy.
Tách, tách!
Từ đằng xa, một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đã vô tình ghi lại cảnh tượng đẹp đẽ này. Dưới những tán lá đang chuyển màu để chào thu được soi rọi bằng vài tia nắng yếu ớt còn xót lại trong buổi chiều tà, một nam thanh một nữ tú cùng dắt tay nhau ra khỏi chốn bộn bề tấp nập.
Sau khi để Hạ An xoa thuốc xong, Kỳ Dương kêu cô ở lại rồi một mình chạy xuống dưới mua đồ ăn và linh tinh đem lên cho hai đứa.
Cô ngồi đợi ở hành lang lầu phòng y tế, nhìn thấy bản thân đang yên vị nơi dãy lầu trống trải không bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thanh/225312/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.