- Anh nhớ hôm anh đưa cô ấy về, cả người cô ấy co rúm lại, nước mắt tèm lem dù đang nhắm tịt cả mắt -
.
Chủ Nhật nắng mát
Hẳn là một ngày tuyệt vời để đi chơi, dạo phố. Thế nhưng Hạ An lại quyết định lên trường lần nữa. Cô muốn kiểm chứng thử suy đoán của mình là có đúng hay không.
Ngày nào càng ít người có lẽ là ngày đó anh ta xuất hiện.
Cô viện với ba là lên trường học nhóm, ba cô cũng chả ý kiến gì chỉ bảo cô về trước tối, nói rồi đút túi cô vài đồng tiêu vặt.
Hạ An xuống bus thì chạy một mạch ra khu vườn đó. Quả nhiên chủ nhật chẳng có học sinh nào trên trường.
Hôm nay cô không nghe thấy tiếng đàn piano.
Cô từ từ tiến lại khúc vườn đang được gió đem hương cẩm tú cầu bay xa thì phát hiện không có ai.
Hạ An hơi hụt hẫng. Nhưng cô quyết định chạy về một bàn gỗ ngoài trời phía xa rồi ngồi đợi trong lúc làm bài.
Có lẽ là cô đến hơi sớm đó mà. Không sao cô còn cả ngày ở đây. Cô chờ được.
Nghĩ rồi Hạ An lôi sách và viết ra ngồi cặm cụi ghi chép. Lúc nhắn tin cho Dương Khang, cậu ta còn nửa tin nửa ngờ việc cô lên trường lúc này vì cơ bản chẳng học sinh nào lại dành ngày nghỉ trong tuần để lên cái nơi ngày nào cũng học.
Cô chụp một tấm bâng quơ rồi gửi qua thì lại nhận được đúng mấy chữ của cậu bạn: OMG!
Thời tiết giao thu thật dễ chịu, có điều hè vừa rộ hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thanh/225306/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.