Trở về, ác mộng lặp lại, vừa ra sân ga, liền thấy người kia, cư nhiên còn cười.
Đến gần, Tra Hướng Đông giúp hắn xách đồ vật này nọ. Trên đường hỏi lung tung cái này cái kia, Vưu Tây luôn luôn chịu đựng.
Đến lúc lên xe, Vưu Tây rốt cục kêu: “Con mẹ mày đến tột cùng muốn làm sao hả? Biến thái chết tiệt, còn có xấu hổ hay không? Ngày mai con mẹ nó tao phải đến cục của mày, có cái gì…”
Không đợi hắn nói xong, Tra Hướng Đông buông tay lái, lấy tay che miệng hắn, Vưu Tây liền nhân cơ hội, một quyền đấm trúng bụng gã, người nọ liền xiêu vẹo ngã xuống.
Vưu Tây nhảy xuống xe, cầm hành lý chạy đến ven đường, lúc nâng tay vẫy taxi, lại phát hiện trên tay dính máu.
Cách đó không xa, chiếc xe kia còn đỗ ở trên đường cái, đã có người vây tới.
Vưu Tây sau lại nói, tôi cũng không biết tại sao lại quay lại. Nhưng trên thực tế, hắn thật sự quay lại. Mở cửa xe ra nhìn vào, người kia ngã trên ghế ngồi, quần áo màu sẫm nhìn không ra cái gì, nhưng ghế xe màu vàng nhạt đã đầy máu.
Vưu Tây sửng sốt nửa ngày, mới vội vàng lao vào trong xe, ra sức lay gọi gã, thậm chí giúp gã băng bó phần bụng.
Cảnh sát đến, xe cứu thương cũng đến. Người nọ bị đưa vào bệnh viện.
Hai cảnh sát hỏi hắn là ai, gã là ai, vì sao bị thương, có người thấy hắn và người nọ tranh chấp…
Vưu Tây một mảnh mờ mịt, chỉ ngơ ngác nhìn hai người cảnh sát mặc đồ đen kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tay/5696/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.