Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Kiều ôm Tần Hiển thật lâu.
Cả hai đều không nói gì.
Tô Kiều nhón chân, ôm chặt cổ Tần Hiển, gối cằm lên bả vai rộng của anh.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào giá sách phía trước có chút thất thần.
An tĩnh một lát, Tần Hiển nhẹ giọng nói: “Chuyện vừa rồi, em không cần để ở trong lòng.”
Tô Kiều sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhớ tới anh nói về việc vừa rồi ở dưới phòng khách mấy người bạn kia hỏi cô về chuyện đi học.
Cô lắc đầu: “Tôi không hề để trong lòng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đích thực không đi học. Tần Hiển trầm mặc mấy giây, lại hỏi: “Có muốn xuống dưới chơi chút nữa không?”
“Không. Tôi muốn ngủ.” Tô Kiều rời vòng ôm của Tần Hiển, nhìn anh cười: “Cậu xuống dưới chơi với các bạn đi, tôi muốn ngủ một lát.”
Tần Hiển không muốn ép cô, nói: “Không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở ngay dưới nhà.”
Tô Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Tô Kiều leo lên giường, nằm xuống, kéo chăn choàng kín đầu.
Tần Hiển đứng ở bên giường, nhìn cô. Đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng màu cam dìu dịu, khiến không khí trong phòng phủ thêm 1 tầng mềm mại, nhu hòa.
Tô Kiều ló đầu khỏi chăn, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-vi-em/251368/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.