Lúc này Khương Duyệt mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thoáng qua Phương Vân Đình, vẻ mặt cô ta đơn thuần cùng với bộ dáng tò mò, thoạt nhìn ngây thơ mờ mịt, giống như thật sự chỉ vì muốn nhìn trai đẹp. Thấy Khương Duyệt nhìn mình, Phương Vân Đình duỗi tay ra làm nũng, nhưng chưa kịp đụng tới tay áo đã bị né tránh, vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn Khương Duyệt.
" Phương Vân Đình, tôi biết cậu rất xấu tính nhưng không nghĩ đến da mặt cậu còn dày như vậy, đầu óc dường như cũng không hoạt động tốt. "
" Chẳng lẽ cậu không biết tự ý đem ảnh chụp truyền cho người là không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp sao, chẳng lẽ cậu không biết tôi đưa cậu đi vào sẽ tính là vi phạm hiệp ước hợp đồng sao? "
" Nói đi, có phải chủ biên bảo cậu tới hay không. Có phải nghe được tin tôi từ chức hay không, anh ta không chịu được bảo cậu đến hại tôi vi phạm điều khoản, hắn cho cậu bao nhiêu lợi ích hả, chẳng lẽ hắn ta chờ tôi đi rồi thăng chức cho cậu? Nhưng nếu tôi không đi cậu đoán chủ biên còn có thể thực hiện lời hứa sao. "
" Có lẽ cậu căn bản bản hiểu không rõ một điểm, chủ biên tìm cậu chính là bởi vì trong công ty chỉ có cậu có thể nói trên hai câu với tôi mà thôi. "
Mặt Phương Vân Đình trở nên hơi trắng bệch khi nghe Khương Duyệt, cô ta nhìn Khương Duyệt sắp xếp đồ đạc, giống như lời cô vừa nói chỉ là một câu hỏi đơn giản cậu ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-vi-anh/266787/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.