*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Khương Duyệt đặc biệt dậy sớm, trời còn chưa sáng cô đã tới trường.
Bác bảo vệ vừa ngáp vừa mở cửa cho cô, trong ánh mắt là sự đau lòng và bội phục.
" Hiện tại vất vả quá đấy cháu. "
Khương Duyệt nói cảm ơn với bác, gió thổi qua chân, trong chớp mắt bóng dáng nữ học sinh kia đã biến mất.
Ông bác rất là kính nể.
" Nữ sinh kia yêu học tập đến điên rồi. "
Trong phòng học, không, trong tòa nhà dạy học, không có ai cả.
Khương Duyệt chỉ bật duy nhất một đèn trong lớp, cô để cặp sách xuống, cận thẩn thăm dò.
Rõ ràng biết chỉ có mình cô, nhưng cô vẫn quyết định ra bên ngoài xem, xác định không có ai tới đây thì mới lén đến chỗ ngồi của Hứa Triêu. Cô giống như kẻ trộm, thật cận thẩn tỉ mỉ nhét thiệp chúc mừng vào trong ngăn bàn, cũng không dám nhìn lại một cái nhanh chóng về chỗ ngồi.
Ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, lại nhận ra trong phòng không có ai, Khương Duyệt đột nhiên thả lỏng hơn. Cô nhẹ nhàng thở, phát hiện người mình hơi run rẩy, cảm thấy tim đập rất nhanh, trên trán xuất hiện mồ hôi.
Điều cần làm bây giờ là ngồi và chờ đợi, vì để che giấu nên Khương Duyệt cầm cặp đến căng tin ngồi. Lúc lâu sau mới trở về, giả vờ là người mới đến.
Lúc này phòng học nhiều người đi lại, tiếng chuông vang ' leng kheng '.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-vi-anh/266780/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.