(18)
Chương Thanh Đàm bị chủ nhiệm gọi đi.
Mà trong đầu óc tôi toàn là câu nói kia: "Bạn gái tôi, Thẩm Tiêu Tiêu."
Cho nên thời điểm gặp mặt nhau vào buổi tối, tôi cũng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào.
Thật hiếm thấy, lần này Chương Thanh Đàm đến buổi hẹn rất đúng giờ, âu phục giày da, ngay cả sợ tóc nhỏ cũng chải chuốt cẩn thận.
Tôi nhìn anh, lại nhìn chiếc áo phông của tôi, ngay lập tức lo lắng không yên.
Chương Thanh Đàm mím môi cười hỏi: "Lần đầu hẹn hò cùng bạn trai, như vậy có tuỳ ý quá không?"
Mặt tôi nóng hầm hập, không cam lòng mà nhỏ giọng than thở: "Anh không nói là sẽ hẹn hò."
Anh cười nhưng không nói, tôi liếc trộm anh một cái, vừa đúng lúc tầm mắt anh nhìn lại đây, tức khắc vô cùng xấu hổ.
Chương Thanh Đàm đưa thực đơn cho tôi.
Tôi nhận lấy, ngón tay cầm thực đơn lật đi lật lại, tìm cớ nói chuyện: "Bác sĩ Chương sao hôm nay lại rảnh rỗi mời em ăn tối?"
"Tạm thời nghỉ việc."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, "Bệnh viện vẫn phạt anh?"
Chương Thanh Đàm gật đầu.
"Ở cửa có camera, anh đã hỏi qua hai vợ chồng kia, người đàn ông trong lúc kiểm tra đã rời đi với lý do nộp tiền, bởi vậy trình tự rõ ràng, lúc sau bọn họ cũng tỏ vẻ không truy cứu, nên bệnh viện tin tưởng anh." Chương Thanh Đàm tiếp tục nói: "Nhưng đã ảnh hưởng không tốt, cho nên tạm thời nghỉ việc một tuần, sau đó sẽ được điều sang bên phẫu thuật lâm sàng."
"Hả?" Tôi rất thất vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-dung-luc/399055/chuong-10.html