Thừa Xuân mệt mỏi. Cô ngã người ra sàn nhà. Tiết trời tháng hai ấm áp của mùa xuân tuy nhiên vẫn còn đó dư âm của cái se se lạnh của mùa đông đã qua. Trong phòng cô không bật máy sưởi sàn nhà rất lạnh lẽo. Nhưng Thừa Xuân vẫn nằm như không có chuyện gì. Bởi lẽ cái lạnh lẽo nhỏ bé này làm sao có thể sánh được với những gì mà cô đã trải qua vào mùa đông năm ấy.
Mi mắt Thừa Xuân trĩu nặng. Suy nghĩ về những chuyện đau lòng đấy làm Thừa Xuân mệt mỏi tột độ. Cô nhắm mắt lại, lần này khác với lần trước không thể tài nào ngủ được. Lần này Thừa Xuân chìm sâu vào giấc ngủ. Cô bỏ mặt đi tất cả những gì sẽ xảy ra. Thừa Xuân chỉ hi vọng ngày mai cô tỉnh giấc mọi chuyện xảy ra hôm nay không phải là một giấc mơ.
Màn đêm như đang ôm trọn thân hình nhỏ bé nằm trên sàn. Ánh trăng ngoài cửa rọi sáng qua khe cửa sổ tranh với màn đêm sưởi ấm cho thân hình ấy bắng ánh sáng dịu nhẹ không gay gắt và nóng bỏng như mặt trời. Thừa Xuân co người. Cô thì thầm:
-Không! Tần Khang anh đừng đi, đừng đi mà.
***
Trăng lặn sao mờ. Bóng đêm dần bị ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh lấn át và cuối cùng biến mất khi mặt trời xuất hiện ở cuối chân trời. Nhạc báo thức điện thoại của Thừa Xuân reo lên liên hồi. Trong sự mệt mỏi Thừa Xuân khó chịu vớ lấy tay tắt báo thức. Rồi cô dụi dụi mắt uể oải ngồi dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-sang-co-xuan-ve-chang/2894693/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.