Hứa Kinh Nam có vẻ không nhiều kiên nhẫn nghe Chu Văn Cảng kể lể.
Nói thật, anh cảm thấy hơi hối hận vì đã tới đây, bởi vì nó là một chuyện rất “nan giải”.
Không phải vì chuyện này quá mức phức tạp, mà là vì chuyện này quá mức đơn giản.
Cụ thể thì đơn vị này có một người bị mất tích.
Thế nhưng, hầu như tất cả mọi người trong đơn vị đều cho rằng người này tự ý nghỉ việc vì anh ta đã sớm không muốn làm nữa. Nhưng lãnh đạo đơn vị vẫn báo cảnh sát theo đúng trình tự, có lẽ là mang tâm lý “chữa ngựa chết thành ngựa sống”, cũng có thể là muốn chối bỏ trách nhiệm.
Nhưng bây giờ là gần tết Âm lịch, mọi người ai cũng bận rộn, mấy đồng nghiệp đều đã đi xử lý những nhiệm vụ quan trọng để có thể yên tâm tận hưởng năm mới, cuối cùng trong văn phòng chỉ còn lại một pháp y thực tập nho nhỏ là anh mà thôi.
Lực lượng cảnh sát ở thôn nhỏ vùng ngoại ô vốn dĩ không đủ.
Lúc Hứa Kinh Nam tới được khu nhà này thì đã là buổi chiều.
Đường đi cũng không phải là quá xa, nhưng nơi này thực sự quá khó tìm.
Nhưng cho dù có xa đi chăng nữa thì vẫn phải đến, có người tới báo cảnh sát thì phải có cảnh sát ra làm việc, huống chi còn là đơn vị tới báo, đồn trưởng còn cố ý nói rõ về lai lịch của đơn vị này, lãnh đạo đơn vị cũng là người có cấp bậc hành chính, không được sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2419025/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.