“Mượn xác hoàn hồn!” Lý Nhất Đình lao nhanh vào phòng với sắc mặt nghiêm trọng, thuận miệng thốt ra, nhưng không ngờ Trần Thiên Vũ lại không thèm ngẩng đầu lên nhìn, ông tức giận đập mạnh lá thư xuống bàn ăn. 
Trần Thiên Vũ bật cười: “Tôi nhìn lén cậu viết thư cho Hứa Kinh Nam, cũng đủ để cười cả ngày rồi. Một bức thư chuyên nghiệp về chuyện tìm gà, quả thật là một tác phẩm thiên tài mà.” 
Lý Nhất Đình không thèm để ý chuyện ông trêu chọc mình, chỉ vào lá thư với sắc mặt lạnh lùng, ý bảo ông tự đọc đi. 
Trần Thiên Vũ vẫn cười quái dị, nói: “Một cảnh sát hình sự già mà lại nói ra được câu ‘mượn xác hoàn hồn’, thật là hoang đường.” Ông cầm thư lên, liếc sơ qua một lần, lắc đầu. 
“Anh có ý kiến gì không, không đồng ý sao?” Lý Nhất Đình nhìn xung quanh tìm thứ gì đó, nhưng lại không tìm được, ông lẩm bẩm: “Không được, em phải tự đi xem thế nào. Tứ ca, hình như trong nhà thiếu cái gì đó thì phải.” 
Trần Thiên Vũ vỗ vai ông với vẻ thông cảm, thở dài: “Có phải bây giờ cậu không tìm thấy đồng phục cảnh sát, súng và còng tay không?” 
Lý Nhất Đình lập tức nhớ ra. Đúng vậy, mình đã không còn là cảnh sát hình sự từ lâu, giờ chỉ là một người dân bình thường, gặp phải chuyện gì cũng chỉ có thể tay không cướp dao. 
Vẻ mặt ông hiện tại có vẻ hoảng hốt. 
Trần Thiên Vũ vội hỏi: “Quần áo nhẹ nhàng ra trận sẽ tiện hơn, hơn nữa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2419019/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.