Lưu Tử Thần không nói bừa, chị thật sự đến để tham quan cảnh sắc tươi đẹp của đất nước.
Chị phát hiện ở phố Phân Bò có một con đường bê tông rộng rãi, hình như là dẫn vào núi, vì vậy vào lúc chạng vạng, chị liền thay một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, định leo núi để rèn luyện thân thể.
Ngọn núi xung quanh thôn Bố Ân Du rất cao, cao hơn mực nước biển ít nhất phải hơn mấy trăm mét, hơn nữa còn nằm ở ngoại ô, không khí vô cùng trong lành; nắng chiều cũng không nóng lắm, chiếu lên người rất ấm áp, rất thoải mái.
Không bao lâu sau, chị đã đi qua công viên, nói là công viên nhưng thật ra lại không có người, chỉ có một cái sân lớn, cửa sắt còn bị khóa lại, trong sân đầy cỏ dại, xem ra người nơi này không có nhu cầu đi dạo công viên, nhưng vì có nguồn gốc lịch sử nên được dùng để đặt tên cho đường là đường Công Viên.
Tiếp tục đi vào bên trong, thế núi đột ngột xuất hiện, mặt đường bắt đầu có độ dốc, chị vốn nghĩ nơi này là đường vòng quanh núi, không ngờ lại dốc thẳng đứng như vậy. Độ dốc bình quân từ 45 độ, rồi đột ngột dốc lên 70 độ, điều này khiến chị cảm thấy kỳ lạ, đường này là đường tráng bê tông, vậy thì nhất định phải có xe qua lại, sao lại làm dốc như vậy chứ? Lỡ đâu mã lực của ô tô không đủ lớn, khựng lại ở lưng chừng núi hoặc trực tiếp trượt thẳng xuống thì sao.
Chị leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418989/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.