Ởchỗ ngoặt của một dãy nhà xưởng bỏ hoang, đoàn người Hứa Kinh Nam đã chờ hết hai đêm vắng lạnh rồi. Theo suy đoán của Lý Nhất Đình, nơi này hẳn đã được chuẩn bị sắp xếp, phục sẵn rồi mới đúng.
Nhưng tại sao vẫn không hề có chút động tĩnh nào?
Cũng may trời trong, tuy rằng không có trăng nhưng ít ra vẫn không mưa, nếu không thì e rằng bọn họ không thể nào tiếp tục nghiêm túc chờ ở đây được. Tuy nhà xưởng bị bỏ hoang, thế nhưng cổng chính vẫn được khóa chặt, cửa sổ cũng được đóng kín, bọn họ căn bản không có cách nào để chui vào, chỉ có thể miễn cưỡng tìm một nơi dừng chân là mấy bụi cây ngải mọc ven tường ở đằng sau nhà xưởng.
Nhưng dù sao giờ cũng là buổi tối, vô số đợt tập kích của đám muỗi làm cho bọn họ thấy phiền phức không thôi.
Ba người chỉ có thể khe khẽ cười đùa, sau đó đánh muỗi hộ nhau để tìm vui. Thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ ao ước muốn được như Lý Nhất Đình, nói rằng không chừng, bây giờ người này đang thoải mái nằm trên ghế sô pha trong phòng khách để xem tivi, đãi ngộ của những người bị thương thật tốt.
Đáng tiếc, cuối cùng thì ông trời cũng không cho thời tiết tốt nữa, ngày thứ ba, trước khi bọn họ lên đường, trời đột nhiên đổ mưa như trút nước, sắc trời càng thêm u ám, Trần Thiên Vũ không khỏi hơi chần chừ.
Dù có che ô thì e rằng cũng khó có thể chờ ở đó trong thời gian dài.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418970/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.