Tôi rất bằng lòng miêu tả nông thôn, bởi vì nơi đó là nơi sinh ra tôi và nuôi tôi lớn lên, nhưng điều này không có nghĩa rằng nông thôn chính là thiên đường, tuổi thơ ấu cũng có rất nhiều ký ức không tốt đẹp, nhưng so với đa số ký ức ấy thì nỗi nhớ quê hương vẫn luôn khiến tôi ngày đêm không yên. Nông thôn quả thật thuần phác, thiện cũng thiện đến mức chất phác, ác cũng ác đến mức trần trụi, mặc dù thôn Đinh Tích chỉ có hơn tám trăm dân cư nhưng lại không ít đứa trẻ hư hỏng như Tam Mao.
Tam Mao chỉ là “biệt hiệu”, chứ không phải tác giả Tam Mao, do người này thật sự chỉ có ba lọn tóc trên đầu, lại cố ý buộc như ba chỏm tóc, mục đích chỉ là muốn nói cho mọi người rằng tôi rất xấu. Hắn sinh ra ở tổ một của thôn Đinh Tích, vốn có tên là Kim Hoán Quần, phải nói đây là một cái tên rất hoành tráng, vào gia phả cũng có thể trở nên vang dội, nhưng mà từ khi được gọi là Tam Mao thì không ai nhớ tên thật của hắn nữa, lại càng không cho rằng hắn có thể được vào gia phả.
Tuổi của hắn hơi lớn, mười ba tuổi mới học lớp bốn của tiểu học, cho nên so với các bạn học chưa đến mười tuổi mà nói, tư bản như vậy đã đủ để để bắt nạt người khác rồi; hơn nữa, cha hắn làm nghề giết mổ heo trong thôn, đây là nghề nghiệp “khủng bố” mà đứa trẻ nào nghe cũng phải rùng mình, rất nhiều người đều hoài nghi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418964/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.