PHẦN THỨ HAI“MÁU TỤ ĐẢO BIỆT LẬP” 
Đảo Loan Nguyệt thật ra chỉ là một bán đảo. 
Dọc theo bờ biển Trạch Giang, tại phía Nam của Trạch Giang có một địa danh nổi tiếng tên là trường quân đội Cao Phổ do ngài Tôn sáng lập thời ấy. 
Đoàn người Trần Thiên Vũ sở dĩ đến đây là vì muốn được chiêm ngưỡng ngôi trường quân đội được ví như “chiếc bánh ngọt”* của Trung Quốc năm đó. 
* Cuối thế kỷ XIX, đất nước Trung Quốc với diện tích rộng lớn, số dân đông nhất thế giới, với những điều kiện vô cùng thuận lợi về nhân công, tài nguyên… để phát triển kinh tế, Trung Quốc đã trở thành “cái bánh ngọt” mà tất cả các nước đế quốc đều thèm muốn. “Bánh ngọt” ở đây ám chỉ mục tiêu mà ai cũng hướng mắt thèm thuồng. 
Thật ra, mục đích chủ yếu của cuộc hành trình này của bọn họ là trở về văn phòng thám tử Bắc Đình để chuẩn bị thành lập cơ cấu hoạt động, khi đi qua điểm trung chuyển giao thông của thành phố này, bọn họ nhất thời nảy ý muốn ở lại một ngày để chiêm ngưỡng phong thái của thành phố lớn có lịch sử lâu đời này, thuận tiện thưởng thức những món ăn ngon hiếm có được xưng là “cái gì cũng làm được”. 
Văn phòng luật sư của Cao Thịnh Dương có công việc khẩn cấp nên vài ngày trước anh đã đi máy bay về văn phòng. 
Hứa Kinh Nam không đồng hành, tuy rằng anh có ý muốn ấy nhưng lại bị Lý Nhất Đình dứt khoát từ chối, đây không phải là công việc mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418943/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.