Nhóm sáu người của Hứa Văn Dũng đã đến “Tại Thủy Nhất Phương” từ sớm, tên này thật sự rất tao nhã, rất khó tưởng tượng nơi này lại là quán thịt rắn. Hơn nữa còn treo hẳn một tấm biển ở cửa, thật sự có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng ông chủ cố tình lại có sự can đảm này. Hơn nữa, chi phí dùng bữa ở nơi này tuyệt đối là xa hoa nhất đảo Loan Nguyệt, mặc dù vào trong thành phố, những nơi có giá thành cao hơn nơi này chỉ sợ ít ỏi không nhiều.
Bởi vì nơi này buôn bán loài rắn hoang dại chính tông, số rắn đó đến từ núi Loan Nguyệt, đúng vậy, chính là núi Loan Nguyệt! Ông chủ cũng đến từ núi Loan Nguyệt, đầu bếp cũng vậy, dù là nhân viên phục vụ bàn bình thường trong quán cũng thế, ngoại lệ duy nhất chính là nhân viên tài vụ, người này là đàn em của Hứa Văn Dũng, lại còn là anh em họ của hắn.
Tại sao Hứa Văn Dũng lại kinh doanh một nhà hàng hầu như toàn là dân bản xứ trên đảo? Tất nhiên vì trí tuệ cao thâm của hắn. Nhiều năm trôi qua như vậy, bang HN vẫn luôn là bá chủ lớn nhất đảo Loan Nguyệt, Hứa Văn Dũng cùng lắm chỉ là lính hầu, ở mặt ngoài thì Hứa Văn Dũng khi nóng khi lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối với đại ca Tiêu, nhưng trên thực tế thì Hứa Văn Dũng đã sớm nhòm ngó từ lâu, ví dụ như quán “Tại Thủy Nhất Phương” này chính là kiệt tác của hắn. Đầu tiên, đây mới là nơi thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418852/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.