Khi A Hải tỉnh lại, chỉ mới khoảng ba, bốn giờ đêm, Trần Thiên Vũ luôn trông nom anh ta, nửa bước cũng không dám rời, chỉ cần A Hải còn chưa mở miệng nói ra sự thật thì không thể xác định phải chăng sát thủ có còn lẩn trốn gần đây để hành động hay không, đây là một người quan trọng, an toàn phải được đảm bảo tuyệt đối.
Công việc chính của Vạn Vĩnh Khôn là tuần tra nhiều vòng ở gần đó.
Cho nên người đầu tiên mà A Hải nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là Trần Thiên Vũ, người này cũng chính là người mà anh ta đã đợi ba ngày, vì vậy trong mắt anh ta tự nhiên ánh lên niềm vui.
Trần Thiên Vũ còn chưa hiểu rõ đây là vẻ mặt gì, A Hải đã mở miệng nói: “Cuối cùng thì anh cũng tới rồi.”
Trần Thiên Vũ không khỏi hơi sững sờ, sao tên A Hải này biết mình sẽ đến?
“Nếu như tôi không đến, bây giờ cậu đã là một xác chết rồi.” Ông khẽ mỉm cười: “Xem ra, hình như cậu có lời muốn nói với tôi...” Ông cũng không muốn vòng vo, bây giờ là lúc chạy đua với thời gian.
A Hải nằm ở trên giường, gật đầu có chút khó khăn, cũng có vẻ gấp gáp không chờ đợi nổi: “Có người muốn giết tôi.”
Trần Thiên Vũ cười nói: “Điều này là hiển nhiên, điều mà chúng tôi muốn biết là rốt cuộc ai muốn giết cậu?”
A Hải đột nhiên im lặng lúc lâu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418836/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.