Khang Thoa chủ động đến quán trọ Vui Vẻ để thăm người của Bắc Đình, Kim Hoán Chiêu và Ninh Hiểu Mạn cũng đi cùng, Bách Vị Bích đã được chôn cất, đối với người tự sát thì việc đưa tiễn chỉ có thể giản lược, đối với dân tộc vốn có truyền thống hiến tế như vương tộc Bố Y lại càng đơn giản, tổng thủ lĩnh cũng không ngoại lệ.
Lưu Tử Thần dùng cốc giấy giản dị để rót nước ấm cho bọn họ, tại quán trọ Vui Vẻ, trước mắt chỉ có điều kiện như vậy để tiếp đãi khách thôi.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều không mở miệng nói gì, đặc biệt là Ninh Hiểu Mạn, sắc mặt cô tái nhợt, nỗi bi thương vẫn chưa rút đi. Cô không phải là thành viên điển hình của bộ tộc, dưới sự sắp xếp của Bách Vị Bích, từ nhỏ cô đã rời khỏi núi Loan Nguyệt, cho nên sự thay đổi trong cảm xúc của cô không khác gì người bình thường chúng ta. Cô cũng không hề có khái niệm gì với chuyện hiến tế đầy máu me của vương tộc Bố Y, Vạn Vĩnh Khôn không dám tùy tiện quấy rầy cô, chỉ có thể yên lặng làm bạn với cô thôi.
Không ai ngờ được, người đầu tiên mở miệng lại là Ninh Hiểu Mạn: “Em biết cái chết của anh trai em đã khiến tinh thần của tất cả mọi người hơi sa sút... Nhưng đây là con đường mà anh trai em đã lựa chọn, em nghĩ anh ấy đã đi rất an tường, mọi người nên vui mừng cho anh ấy mới phải.” Cô gái yêu đọc sách này, lúc này đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417620/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.