Khang Thoa không nghĩ tới thanh niên này nói được làm được, im lặng dẫn bọn họ đi, trên đường đi cũng không hề hỏi han lai lịch hay tên tuổi bọn họ, dường như nó hoàn toàn không quan trọng vậy. Vì vậy Khang Thoa và Cù Nghi Huy mới cảm thấy hỏi cách xưng hô của đối phương cũng không hợp lý lắm, vả lại mục tiêu của họ không phải là người này mà là tác giả của Khúc ca linh hồn biển - Mộ Liên hoặc Đông Phương Nhạc.
Khang Thoa tin rằng ở hòn đảo biệt lập hẻo lánh này mà nghe nói về “Khúc ca linh hồn biển” thì tất nhiên sẽ liên quan tới hai người kia, còn chuyện vì sao thanh niên kia lại ngồi một mình ở bờ biển để thổi ca khúc đó thì có thể là ai đó đã dạy cho anh ta.
Vấn đề khó khăn bây giờ là nhóm người Bắc Đình chưa bao giờ gặp hai người mất tích cũng như là tác giả ca khúc kia, vụ án này từ lúc nhận đã không rõ ràng rồi, hơn nữa còn xen lẫn tâm lý lo lắng bất an về sự vật thần bí, gần như phải hành động theo cảm tính mà theo tàu ra biển. Cục Hàng hải cũng thật kỳ quái, cứ như đã đoán trước được bọn họ sẽ không có thu hoạch gì nên mặc kệ Bắc Đình làm bừa vậy.
Về ngọn nguồn của chuyện này, Khang Thoa nghĩ mãi vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt trong đó, chẳng lẽ vụ tai nạn biển ở Tam giác Rồng cứ giải quyết qua loa như vậy thôi sao? Nghĩ lại thì cũng có thể lắm, ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417545/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.