“Dễ nghe đấy.” Khang Thoa lại cảm khái một câu không hề có sáng ý, hơi tựa vào đá ngầm màu đen cao hai mét kia mà thong thả tự đắc.
Trần Thiên Vũ đứng nghiêm trang một bên với vẻ ngưng trọng, dùng ốc đuôi phượng xinh đẹp để thổi, trong phương diện chơi nhạc khí, tài nghệ của ông hiển nhiên không bằng Nhất Đình, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phát ra giai điệu đầy đủ, chỉ là thổi loại nhạc khí này thì có hơi tốn sức và không quen, cho nên ông chỉ có thể là lúc thổi lúc dừng.
Lần này, ông không thổi bản gốc của “Khúc ca linh hồn biển”, mà là phần tiếp theo của ca khúc này, ông phỏng chừng người tinh thông âm luật như Mộ Liên nhất định có thể hiểu được thâm ý trong đó.
“Anh ta sẽ đến sao?” Khang Thoa vẫn không tin tưởng lắm.
Trần Thiên Vũ bỗng nhiên thả ốc biển xuống, thấp giọng cười nói: “Anh ta đã đến đây rồi.”
Khang Thoa kinh ngạc nhìn xung quanh, đâu có bóng dáng của Mộ Liên chứ, anh ta cười khổ, nói: “Tứ ca, lúc này mà ông còn đùa tôi à?”
“Cậu cẩn thận nghe đi...” Trần Thiên Vũ giơ tay suỵt một tiếng.
Khang Thoa tập trung tinh thần mà nghe một hồi, vẫn không nghe thấy tiếng vang dị thường nào, theo lý mà nói, thủ lĩnh chi thứ chín sinh sống hàng năm trong núi lớn nên nhĩ lực không thành vấn đề, sẽ chỉ nhạy bén hơn người bình thường thôi.
Anh ta bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thật sự là tôi vẫn không nghe thấy.”
“Cậu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417522/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.