Kha Minh gần như chỉ cười ha ha đối với lời đề nghị của Lý Nhất Đình, thế nhưng ngoài miệng vẫn khen ông có lòng, sau đó… không có sau đó nữa. Mà Ngọc Nhi thì không biết nghe tin này từ đâu, lại phái Vương Tùng tự mình tìm đến, bảo là muốn gặp vị thần y họ Mộ này. Lý Nhất Đình vội vàng báo cho Vương Tùng biết vị bác sĩ ngoại khoa này hiện giờ vẫn đang khám bệnh ở quảng trường Vạn Thánh, khiến Vương Tùng mỉm cười.
“Vừa hay ngày mai tiểu thư Ngọc Nhi muốn đến quảng trường Vạn Thánh để phân phát quà thăm hỏi. Hay là anh tiện đường đi với chúng tôi nhé?” Vương Tùng vui vẻ đề nghị: “Đoạn thời gian này khá bận, dịp đến đó ít đi nhiều, nếu không thì chúng tôi đã sớm nghe tới bác sĩ Mộ ấy rồi…”
Trong lòng Lý Nhất Đình nói: “Giỏi lắm, giả vờ giống thật đấy.” Ông thấy Vương Tùng vẫn không hề để lộ vẻ khác thường nào trên khuôn mặt, càng lúc càng nghi ngờ người này là Đông Phương Nhạc thật trăm phần trăm, nhưng tạm thời vẫn chưa cần phải vạch trần. Chỉ cần Vương Tùng và Mộ Liên gặp nhau thì ông tin rằng có thể lập tức lộ ra chân tướng, cho dù Vương Tùng có đeo mặt nạ đi chăng nữa.
Vương Tùng, Đông Phương Nhạc, không phải là loại cây tùng đón khách hoàng gia chuyên dùng trên núi Thái Sơn hay sao? Hai cái tên giống như là trùng hợp nhưng ông đương nhiên sẽ liên tưởng tới nhau.
“Tổng giám đốc Vương cũng cùng đi à?” Lý Nhất Đình biết rõ nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417498/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.