Một con thuyền máy màu đen chỉ dài khoảng hơn mười mét đang đậu trên bến tàu nhỏ bên cạnh ngọn hải đăng của đảo Quan Cẩm, ngọn đèn hải đăng xoay tròn tuy rằng có thể chiếu sáng phương xa, nhưng lại không thể mang đến cho bến tàu này một tia sáng.
Lúc này chỉ mới hơn ba giờ sáng, Vương Tùng quả nhiên rất nhanh nhẹn, nói được thì làm được, gã thong thả lại nhanh chóng đỗ thuyền máy lại, tận lực không gây ra tiếng vang; sau đó ngồi xổm ở đầu thuyền và châm một điếu thuốc lá, trong làn gió biển nhẹ nhàng, ánh lửa chợt sáng chợt tắt, cùng với nước biển bập bềnh nhẹ nhàng giã vào bờ của bến tàu ào, ào, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Nhưng mà trong lòng Vương Tùng lại không hề thoải mái chút nào, đảo Thiên Diệp, đó là một hòn đảo khiến kẻ khác sợ hãi đến thế nào? Tạm thời chưa nói đến tình hình mà mình đã nắm chắc, mặc dù là nghe lời đồn đãi về đảo Quan Cẩm thôi, hầu hết mọi người cũng đều bị giật mình tỉnh giấc nửa đêm rồi, nhưng tại sao mình vẫn muốn cùng Lý Nhất Đình mạo hiểm như vậy, có lẽ chỉ có trời biết!
Thời gian trôi qua khoảng hơn năm phút, Lý Nhất Đình vẫn chưa đến, người này cực kỳ đúng giờ, nếu đã hẹn bốn phút, ông tuyệt đối sẽ không muộn đến phút thứ năm. Ài, hy vọng ông là cảnh sát già dặn danh xứng với thực, kinh nghiệm phong phú, bằng không, chuyến đi này có thể trở về hay không thì thật sự không rõ, cũng may mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417491/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.