“Nhất Đình! Nhất Đình!...”
Trần Thiên Vũ la lớn, bật dậy từ trên giường, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Vừa rồi, ông mơ thấy một cơn ác mộng rất kỳ lạ, trong giấc mơ ấy, nước biển đột nhiên trút xuống ngập trời, nháy mắt đã nhấn chìm cả hòn đảo Puruin, trong dòng nước lũ đó, tất cả các căn nhà trên đảo đều bị phá hủy sạch sẽ, ngay cả khách sạn Dubai mini cũng không may mắn thoát khỏi, nước biển từ ngoài cửa sổ mạnh mẽ tràn vào, cửa sổ nháy mắt bị vỡ vụn, giường nệm đều trôi nổi trong nước biển; ông muốn bơi ra nhưng tay chân lại không có sức lực gì cả, giống như bị thứ gì đó trói lại vậy, ông muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng vừa mở miệng ra lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chuyện gì thế này?
Nhưng vào lúc này, lồng ngực của ông đột nhiên đau nhói giống như bị một mũi tên đâm xuyên vào vậy, cơn đau đột ngột này dữ dội vô cùng, vượt xa khả năng chịu đựng của mình, vì vậy nên ông mới hét to một tiếng, đột ngột tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, lúc này, ông mới phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà, cả người lạnh băng và cứng ngắc.
Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Động tĩnh của ông thật sự không nhỏ chút nào, nhưng mấy người kia vẫn ngủ say như chết, tối hôm qua, mấy tên rảnh rỗi buồn chán lập tức rủ nhau đi uống rượu, lúc này đang ngủ say mèm, chỉ sợ cho dù có sét đánh, họ cũng không nghe thấy.
Trần Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417485/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.