Bầu không khí quá mức hài hòa cũng khiến Trần Thiên Vũ cảm thấy nghẹt thở, vì vậy ông quyết định xé rách không khí hữu nghị giả tạo này. Nếu Lý Nhất Đình đang gặp nguy hiểm thì nhất định phải giành giật từng giây từng phút mới được.
“Đảo chủ Kha, chúng ta làm người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, cho dù là Nhất Đình đi nhầm vào hay cố ý tới đảo Thiên Diệp đi nữa, làm bạn bè, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được, đảo chủ có thể hiểu cho không?” Trần Thiên Vũ nói thẳng.
Kha Hoằng Hữu còn chưa kịp nói gì thì Kha Minh đã lên tiếng: “Tất nhiên rồi, anh Nhất Đình là người của đảo Quan Cẩm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Dường như anh ta bắt đầu hăng hái hẳn lên: “Đảo Quan Cẩm chúng tôi không phải quả hồng mềm muốn bóp thì bóp, cha, cha nói xem có đúng không?”
“Minh Nhi!” Cuối cùng, đảo chủ cũng không nhịn được mà lớn tiếng ngắt ngang: “Dù thế nào đi nữa thì đảo Thiên Diệp cũng là cấp trên của chúng ta, sao có thể ăn nói linh tinh như thế chứ? Nếu đúng là sơ suất của con thì bị trừng phạt cũng đáng, ai bảo con quá huênh hoang, sớm muộn gì cũng có ngày chịu thiệt đấy.”
Kha Minh không dám phản bác nhưng vẫn lẩm bẩm: “Anh Nhất Đình là người của đảo Quan Cẩm, xử lý thế nào cũng phải do đảo Quan Cẩm quyết định... Các anh nói có đúng không?” Nhóm người Bắc Đình tất nhiên không tiện đáp lời.
Kha lão tam đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417481/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.