Mọi người đi theo Trần Thiên Vũ tới nơi cao nhất của đảo Thiên Diệp – mỏm đá cao hơn mặt nước biển 69,3 mét.
Từ nơi này nhìn ra xa có thể thấy hồ cạn và ranh giới giao với biển. Dưới chân mỏm đá ở đây gần như vuông góc với mặt biển khiến người ta nhìn mà phải thấy run sợ. Mỏm đá này trên đảo Thiên Diệp nhìn về hướng Nam - Đông Nam, bởi vì lý do địa hình đặc thù nên không thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh nơi này từ bến tàu ở hồ cạn.
“Vĩnh Khôn, cậu có chắc là leo xuống được không?” Trần Thiên Vũ ho khan hai tiếng vì bị gió lạnh thổi, sau đó hỏi.
Vạn Vĩnh Khôn ló đầu nhìn vách đá dựng đứng, không khỏi hít một hơi lạnh, nhưng anh nhanh chóng thoải mái nói: “Tuy vách đá này cao nhưng mỗi tầng đều có chỗ để chân, có lẽ không sao đâu.”
Trần Thiên Vũ gật đầu, lúc này Thịnh Mập ở bên cạnh đang làm nóng người: “Hay là để em và anh Khôn cùng xuống đi, có gì còn có thể giúp đỡ nhau.”
“Được, can đảm lắm.” Trần Thiên Vũ khẽ vỗ vai Thịnh Mập một cái, tán thưởng lòng can đảm của cậu ta, “Nếu vậy thì anh sẽ thả thêm mấy cái dây thừng đề phòng phải chịu lực quá lớn. Hai người cứ yên tâm xuống đi, nhớ chú ý an toàn là được. Một khi xác nhận được tình hình dưới đáy vách đá thì coi như đã hoàn thành xong việc lớn rồi.”
Lưu Tử Thần hoài nghi: “Thiên Vũ, chỗ cao chót vót như thế, dưới đáy thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417442/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.