Ngay trong mấy ngày Vạn Vĩnh Khôn theo dõi Nhị Nhật, Thẩm Minh Nguyệt phụ trách tích cực giao lưu với Liễu Tiểu Quyền, có thể đúng lúc hiểu rõ tình hình cụ thể của nhà họ Liễu, nhóm người Khoáng Thoa cũng âm thầm bảo vệ nhà họ Quý, còn Lưu Tử Thần thì gần như là ở trong nhà Đồng Minh Hải, ở cạnh với goá phụ Trang Thông. Ngoại trừ việc gián tiếp bảo vệ cô ấy ra, chủ yếu là làm bạn nhiều hơn, đối với Trang Thông mà nói, bây giờ cô ấy là một người phụ nữ vô cùng đáng thương, chồng vừa mới mất, con gái lại mất tích một cách kỳ lạ, một gia đình hạnh phúc bỗng chốc chỉ còn lại một mình mình.
Vì vậy Lưu Tử Thần không đành lòng để cô ấy ở nhà một mình, lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, càng tiếp xúc với Trang Thông, chị lại càng cảm thấy xót xa trước tình cảnh mà cô ấy gặp phải. Cho nên khi chị nghe được Vạn Vĩnh Khôn có manh mối đáng tin cậy liên quan đến vụ bắt cóc liền lập tức dũng cảm đứng ra, hy vọng có thể tra ra đường dây đó, đây là lần đầu tiên cô gái thông minh gan dạ hào hiệp này kích động tới mức mù quáng như thế.
Lưu Tử Thần đưa ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, nếu đám người Nhị Nhật ra tay với những đứa bé trước cửa nhà trẻ, vậy những đứa trẻ cỡ tuổi Dương Dương rất có thể là mục tiêu của bọn chúng, tuy nói đến nay, Vĩnh Khôn quả thật không phát hiện ra điều gì nhưng cũng có khả năng là bị giấu vào một nơi bí mật nào đó, thời gian càng lâu, tình cảnh của Dương Dương càng nguy hiểm, dù sao Nhị Nhật này đúng là một kẻ cực kỳ quái gở. Cho nên chị mới đề nghị để mình đóng giả thành một kẻ chơi ma túy đường phố, sớm đến chỗ đám người chơi ma túy Nhị Nhật, nghĩ cách tìm và cứu Dương Dương.
Lý Nhất Đình là người đầu tiên phản đối: “Cách này e rằng không thể thực hiện được, đối phương có tới mười mấy người, có thể vẫn còn người chưa lộ diện, lỡ đâu chúng phát hiện ra thân phận của em thì sẽ rất phiền toái.”
Thẩm Minh Nguyệt cũng không yên tâm, cô nói thẳng: “Chị Tử Thần, nếu đám Vĩnh Khôn vẫn chưa tìm ra mục tiêu, cứ coi như Dương Dương thật sự ở trong tay đối phương đi, nhất định cũng sẽ bị giấu ở một nơi vô cùng kín đáo, sao chị có thể tìm được chứ?”
Mắt thấy ý kiến của mình không được mọi người ủng hộ, Lưu Tử Thần có hơi nóng nảy, có lẽ do ở chung với Trang Thông đã lâu, nên chị hiểu rất rõ tâm tình của một người mẹ bị mất con, cho nên chị vẫn kiên trì nói: “Đã chết nhiều người vậy rồi, em nghĩ, dưới tình huống hiện tại, có thể cứu được một người thì hay một người, huống chi còn là một bé gái vô tội như thế!”
Lý Nhất Đình hiếm khi thấy Lưu Tử Thần kích động như vậy, thậm chí còn có cảm giác chị sắp nổi bão, Trần Thiên Vũ đứng bên cạnh một mực không lên tiếng suy nghĩ chốc lát rồi cuối cùng quyết định đồng ý với kế hoạch của Lưu Tử Thần, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Các cậu không cần phải lo lắng quá, Tử Thần đâu phải tay mới, em ấy dám quyết định như vậy thì tất nhiên là em ấy đã nắm chắc rồi.” Ông dừng một chút mới nói tiếp: “Có điều, Tử Thần, em có thể đi, nhưng Bắc Đình chúng ta phải tiến hành sắp xếp chu đáo để bảo đảm sự an toàn của em mới được.”
Lưu Tử Thần gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với sắp xếp của ông.
“Tứ ca, để Tiểu Quả Viên đi theo chị Tử Thần đi! Như vậy là có thể phối hợp với nhau.” Ý chị Tử Thần đã quyết, Thẩm Minh Nguyệt liền đưa ra ý kiến như vậy.
Lý Nhất Đình đồng ý: “Ừ, ý kiến hay đấy.”
Tiểu Quả Viên mười ba, mười bốn tuổi, trông thì chỉ là một đứa trẻ nhưng suy nghĩ lại sáng suốt, năng lực ứng biến mạnh, trải qua mấy năm nay được Lý Nhất Đình dốc lòng dạy dỗ, võ nghệ cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa bởi vì còn nhỏ, nên bình thường sẽ không gây chú ý và gợi lên sự cảnh giác của người khác, đúng là một người nằm vùng rất tốt.
Chuyện này cứ như vậy được quyết định, mọi người bắt đầu thảo luận chi tiết phương án phối hợp tác chiến.
***
Mặt khác, trong lúc quan sát và theo dõi ở nhà xưởng bỏ hoang, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập quả nhiên phát hiện trừ nhóm người hai ngày trước ra thì hình như còn có người thường xuyên tiếp xúc với bọn chúng. Đó là một người đàn ông vô cùng nhanh nhẹn, trông có vẻ rất thân với đám người Nhị Nhật, Vạn Vĩnh Khôn lén lút hỏi Đầu Mèo, Đầu Mèo nói người này là một tên thần trộm, bản lĩnh của gã không chỉ tốt hơn mình gấp trăm lần mà thậm chí còn mạnh hơn cả thủ lĩnh Nhị Nhật.
Người trong nghề đều gọi gã là “Người đàn ông nhanh như gió”, thật ra tên thật của gã là Dạ Ca.
Dạ Ca?
Không sai, chính là tên trộm thần bí liên tiếp trộm ví tiền của Quý Trác hai lần ở khu du lịch đảo Khỉ, sau đó Đồng Minh Hải cố bắt gã thì lại bị gã làm bẽ mặt trước bao người. Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, bởi vì đội quân khỉ chạy đến, Dạ Ca không thành công được liền thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu, còn Đồng Minh Hải thì vì vậy mà bị thương, đối với chuyện này, Đồng Minh Hải và Dạ Ca xem như cũng hơi liên quan đến nhau nhỉ?
Căn cứ vào lời giới thiệu của Đầu Mèo, Bắc Đình cuối cùng cũng hiểu rõ hơn về Dạ Ca.
Thì ra Dạ Ca không phải là người bản địa, hình như tuổi thơ rất thê thảm, bởi vì cha mẹ ly dị, Dạ Ca nhỏ tuổi đi theo người mẹ vốn có sức khỏe yếu kém, điều kiện gia đình cũng rất kém, thường xuyên bị người khác bắt nạt. Sau đó, mẹ của gã cũng qua đời, bỏ lại gã lẻ loi một mình, hàng xóm xung quanh, bạn bè, bạn cùng trường chưa bao giờ nhìn thẳng vào gã, thậm chí còn thường xuyên tìm cơ hội mà đánh gã để trút giận, Dạ Ca chịu đủ mọi khuất nhục nhưng vẫn luôn âm thầm chịu đựng.
Bởi vì mẹ qua đời, cha gã cũng không quản lý không thăm hỏi gã, Dạ Ca gần như mất đi nguồn lực kinh tế, không lâu sau liền rời khỏi trường học, vì vậy gã sinh ra thù hận với xã hội, sau lại có duyên quen biết một lão thần trộm kỳ lạ, không biết từ đâu lang thang tới, lão thần trộm thấy gã đáng thương, lại có căn cơ tốt nên nhận gã làm đồ đệ.
Mấy năm sau, Dạ Ca học được bản lĩnh cướp gà trộm chó liền bắt đầu xông pha trong xã hội, gần như là trộm hết từ đại giang nam bắc, hiếm khi thất bại, gã nghiên cứu đối tượng ra tay rất kỹ, vì vậy những người này căn bản không hề phát hiện ra mình bị mất trộm, thường là chờ đến khi Dạ Ca đi xa một lúc rồi mới phát hiện. Vì vậy nhiều năm qua, bản lĩnh trộm cắp của Dạ Ca rất có tiếng tăm trong nghề, rất nhiều người mới đều muốn đi tìm gã để bái sư học nghệ, nhưng Dạ Ca lại coi thường, không muốn đem bản lĩnh cho người khác, hầu như đều tránh xa người khác ngàn dặm, bản thân gã cũng độc lai độc vãng, hiếm khi kết bạn với người khác.
Mãi đến gần đây, Dạ Ca vốn lưu lạc khắp nơi cảm thấy thành phố HK này rất tốt, cảm thấy khá là hài lòng với hoàn cảnh và cuộc sống nơi đây, vì vậy gã chuyển nhà tới đây, dựa vào tuyệt học trong tay, tất nhiên là không lo chuyện cơm áo, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều đi tìm kế sinh nhai mà là mỗi lần thấy đủ thì thôi, không giống đám người Nhị Nhật kia hoàn toàn không có phẩm hạnh gì.
Mặt khác, Đầu Mèo còn nhắc tới một chuyện kỳ lạ, theo cậu ta được biết, tên Dạ Ca này chưa bao giờ chơi ma túy, cũng không tùy tiện ngủ với phụ nữ, về phương diện cuộc sống có vẻ rất là độc lập. Cũng chính vì như thế mà Nhị Nhật đối với gã vừa yêu vừa hận, có lòng lôi kéo gã nhưng lại không thành công, mà trong lòng Dạ Ca thật ra cũng khinh thường làm việc với Nhị Nhật, chỉ vì chỗ của đám Nhị Nhật là nơi rễ sâu lá tốt, Dạ Ca ngoài mặt vẫn xem là khách sáo, còn về trộm cắp thì trước giờ đều không can thiệp vào chuyện của nhau.
Sự xuất hiện của Dạ Ca vừa vặn dấy lên tia hy vọng trong nội bộ nhóm người Lưu Tử Thần, giác quan thứ sáu của chị nhắc nhở mình, tên trộm hung hăng càn quấy trên đảo Khỉ hình như có quan hệ rất lớn tới chuyện Đồng Dương Dương mất tích, cho nên chị chủ động “xin đi giết giặc”, dẫn đội đi điều tra Dạ Ca, Lý Nhất Đình tất nhiên là đồng ý, nhưng cũng nhắc nhở chị cố gắng đừng gây kinh động đến Dạ Ca, ngay sau đó, Bắc Đình lập tức sắp xếp Thịnh Mập tiếp tục theo dõi Nhị Nhật, Vạn Vĩnh Khôn theo dõi Dạ Ca. Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, với bản lĩnh của Dạ ca, tuyệt đối không thể so sánh với đám côn đồ của Nhị Nhật, nếu muốn vừa giám sát nghiêm ngặt vừa không kinh động tới gã, đại khái cũng chỉ có Vạn Vĩnh Khôn mới có thể làm được.
Có điều, những chuyện này đối với Bắc Đình mà nói vẫn dễ như trở bàn tay.
Có sự dẫn dắt của Đầu Mèo, Lưu Tử Thần và Tiểu Quả Viên đã nhanh chóng tới được chỗ ở của Dạ Ca: một căn hộ ở tầng cao nhất trong khu chung cư. Đây vốn là khu chồng lớp, bởi vì diện tích mái nhà chật hẹp, hơn nữa độ cao cũng không đủ nên bình thường chỉ có hai gian phòng, vì vậy thường khai phá theo dạng nối từ tầng thứ hai đếm ngược lên đồng thời thắt chặt tiêu thụ, như vậy mới dễ bán ra, mà người mua nhà cũng vô cùng đồng ý mua ở căn gác mái, Dạ Ca lựa chọn ở nơi này đúng là phí không ít công sức.
Gác xép ở tầng cao nhất đã sớm bị chủ nhân cũ chắn lại, chủ sở hữu tự mình tách ra, Đầu Mèo không biết Dạ Ca thuê hay mua, nhưng cậu ta có thể xác định Dạ Ca quả thật sống ở đây.
Trước khi đến, Bắc Đình đã cẩn thận nói rõ tình huống cho một hộ dân cư ở tầng dưới, vì vậy lúc Lưu Tử Thần tiến vào, chỉ cột một sợi dây an toàn ở bên hông là dễ dàng leo lên tầng cao nhất bằng cửa sổ căn phòng phía dưới, sau đó chui vào.
Ánh mặt trời trên tầng cao nhất rất tươi sáng, mặt trời trực tiếp chiếu sáng cả căn phòng, nếu không giấu giếm bí ẩn gì thì quả nhiên là một nơi có vị trí đẹp, đi lên trước nữa chính là ban công, tầng cao nhất chỉ có một căn phòng hơn một thước.
Lòng bàn tay Lưu Tử Thần ướt đẫm mồ hôi, chị leo lên với tâm tình phức tạp, nắm lấy tay nắm cửa, do dự rất lâu. Cũng may căn phòng không bị khóa, có thể trực tiếp mở ra, thời khắc chị mong chờ từ lâu cuối cùng cũng đã đến.
Hình ảnh trước mắt khiến chị mừng rỡ không thôi!
Một cô bé lẻ loi ngồi bên giường đang tập trung xem phim hoạt hình trên tivi, bên cạnh cô bé có không ít đồ ăn vặt và đồ chơi. Lưu Tử Thần có hơi không dám tin vào mắt mình, bé gái đang tươi cười này chính là Đồng Dương Dương mà Lưu Tử Thần và Bắc Đình đang một mực tìm kiếm, cô bé quả nhiên vẫn còn sống!
Lưu Tử Thần không nén được sự hưng phấn trong lòng, ngồi xổm xuống xoa mặt Dương Dương, mỉm cười nói: “Dương Dương, cháu có biết dì không?”
Sự chú ý của bé gái vẫn đặt trên phim hoạt hình, không hiểu gì mà lắc đầu.
“Dương Dương, là mẹ con nhờ dì tới tìm cháu, chúng ta cùng nhau về nhà được không?” Lưu Tử Thần vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé.
Vừa nghe thấy từ “mẹ”, vẻ mặt Đồng Dương Dương lập tức thay đổi, không xem phim hoạt hình nữa, nước mắt lập tức tràn đầy viền mắt, mở lớn miệng như muốn khóc lên.
“Dì ơi, cháu muốn về nhà.”
Lưu Tử Thần đau lòng không thôi, vội vàng nhẹ giọng an ủi, chị không biết Dạ Ca có ở gần đây không, việc quan trọng nhất là phải lập tức rời khỏi nơi này. Chị lập tức ôm Đồng Dương Dương từ trên giường xuống để cô bé ôm chặt lấy mình, lần theo đường cũ dẫn cô bé rời rời khỏi căn gác.
***
Khi Lưu Tử Thần giao Đồng Dương Dương lại cho Trang Thông, hai mẹ con khóc hết nước mắt, mà đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, nó vẫn chưa biết cha mình đã vĩnh viễn rời khỏi mình, trong cuộc sống sau này, cô bé còn phải đối mặt với rất nhiều đau khổ, nhưng Dương Dương vẫn còn sống đã là may mắn trong bất hạnh rồi.
Nhận được tin tức, Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình cũng lập tức chạy tới nhà Đồng Minh Hải, bọn họ vô cùng vui mừng khi biết đã tìm lại được Dương Dương, nhưng cùng lúc đó lại càng thêm lo lắng cho sự tiến triển của vụ án, cho tới bây giờ, Dương Dương là người bị hại duy nhất còn sống, vì vậy bọn họ cấp bách muốn biết những đầu mối hữu dụng từ cô bé, ngăn chặn thảm kịch tiếp tục phát sinh.
Bởi vì Dương Dương được Lưu Tử Thần cứu nên cô bé rất có thiện cảm với chị, còn với những người khác thì không thân lắm, Bắc Đình cân nhắc mãi, quyết định tiếp tục cử Lưu Tử Thần phụ trách dò hỏi Đồng Dương Dương.
Chỉ tiếc là Dương Dương vẫn còn quá nhỏ, cô bé hồi tưởng một hồi lâu sau mới nói mình không biết gì cả, chỉ nhớ lúc mình tới gần bờ hồ cầu Viên Lâm thì đột nhiên bị người ta đánh ngất, sau đó không còn biết gì cả, hơn nữa cô bé cũng không nhìn thấy rốt cuộc là người nào đánh ngất cô bé, khi nhắc tới những điều này, cả người cô bé run lên, Lưu Tử Thần cũng không tiện ép hỏi nữa.
Không thu hoạch được gì khiến Lý Nhất Đình cảm thấy hơi thất vọng, nhưng ông nhớ tới Dương Dương được phát hiện trong nhà Dạ Ca, cô gái nhỏ này tất nhiên sẽ biết tình hình sau đó trong nhà Dạ Ca, liền hỏi: “Dương Dương, cháu đừng sợ. Chú hỏi cháu, sao cháu lại tới được chỗ cháu ở hôm nay thế, trong thời gian qua, cháu có gặp được người nào hay là gặp chuyện gì không?” Trong lòng ông thật ra có điều lo lắng, nhưng nếu không biết rõ tình hình thì căn bản không có cách nào triển khai điều tra, vì vậy trong lòng ông vô cùng mâu thuẫn, nhưng ông vẫn không đành lòng tổn thương một bé gái đáng yêu.
Thế nhưng câu trả lời của Đồng Dương Dương lại nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Đồng Dương Dương sửng sốt một lúc, hình như đã cố gắng nhớ lại, nhưng cô bé vẫn lắc cái đầu nhỏ như cũ: “Cháu không nhớ lắm, chú kia chỉ nói là cháu sinh bệnh nên bị hôn mê, vì vậy chú ấy mới đưa cháu về nhà chăm sóc.”
“Dương Dương, cháu nói cho dì nghe, chú kia tên là gì, khuôn mặt thế nào?” Lưu Tử Thần tiếp tục kiên trì hỏi.
“Cháu không biết nữa, chú ấy rất cao rất gầy, từ trước tới giờ, cháu chưa từng gặp chú ấy. Nhưng mà chú ấy đối xử với cháu rất tốt, hơn nữa còn vô cùng lợi hại, trước khi mọi người tới, chú ấy còn nhào lộn cho cháu xem nữa!”
Ký ức của đứa trẻ rất mơ hồ, nhưng nghe cô bé miêu tả thì chắc chắn đó là Dạ Ca không thể nghi ngờ, hơn nữa cô bé cũng vừa được phát hiện trong nhà Dạ Ca, như vậy chuyện này tất nhiên có liên quan tới Dạ Ca, điều này không thể sai được.
“Chú ấy không phải là người xấu đâu, chú ấy dẫn cháu về nhà, nói chỗ đó là nhà của chú, cho cháu ở đó, mỗi ngày còn cho cháu ăn ngon, còn cho cháu xem phim hoạt hình nữa.” Hình như Đồng Dương Dương cảm nhận được những người lớn này có địch ý với Dạ Ca nên cố ý nói đỡ thay cho gã.
Lý Nhất Đình âm thầm lấy làm kỳ lạ, có vẻ như Dạ Ca không ngược đãi Đồng Dương Dương, nhưng vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi bắt cóc trẻ con của Dạ Ca được, ông lại hỏi: “Lúc cháu ở đó, ngoại trừ chú đó ra thì cháu có gặp người nào khác không?”
“Dạ có!” Đồng Dương Dương không hề nghĩ ngợi đã thốt lên, hình như ấn tượng rất sâu sắc. “Có mấy người xấu đến gõ cửa, lớn tiếng nói muốn dẫn cháu đi, cháu rất sợ. Nhưng mà chú ấy không đồng ý, nhất định chú ấy là người tốt!”
Lý Nhất Đình rơi vào trầm tư.
Nếu quả thật là như vậy, nhưng người xấu mà Dương Dương nói có lẽ là Nhị Nhật và đàn em của gã, nhưng Dạ Ca từ chối không cho Nhị Nhật dẫn Dương Dương đi, còn vì vậy mà trở mặt với chúng, điều này đúng là làm người khác không hiểu nổi, rốt cuộc Dạ Ca đóng vai trò gì trong chuyện này đây?
***
Trần Thiên Vũ một mực yên lặng không nói, tỏ ra lơ đãng mà hỏi ra một vấn đề: “Dương Dương, cháu còn nhớ sau khi tỉnh lại, quần áo cháu khô hay ướt không?”
Đồng Dương Dương nghi hoặc nhìn mình một chút, lắc đầu một cái tỏ ý không nhớ.
“Ấy, Dương Dương, sao quần áo của con bị thay vậy?” Được Trần Thiên Vũ nhắc nhở, mẹ Dương Dương là Trang Thông mới chú ý tới, đây không phải là quần áo mà con mình mặc trước khi rời khỏi nhà: “Các vị cảnh sát, Dương Dương nhà chúng tôi chưa từng có bộ quần áo nào thế này.”
Đồng Dương Dương cũng nói không biết, chỉ nói là khi tỉnh lại đã thấy mình mặc bộ đồ này rồi, cô bé cũng chưa từng thấy bộ quần áo này bao giờ.
Vì suy nghĩ cho cảm xúc của mẹ con Dương Dương, mọi người không tiếp tục truy hỏi nữa mà tạm biệt rời khỏi nhà họ Đồng.
Trên đường ra khỏi khu nhà.
Lý Nhất Đình là người đầu tiên mở miệng, ông tất nhiên hiểu rõ dụng ý của Trần Thiên Vũ, ông phân tích nói: “Nếu như quần áo bị ướt, vậy chứng tỏ rằng có thể ngay sau khi Đồng Dương Dương bị tập kích đã bị quăng vào nước, mà mục đích của người tập kích chắc chắn là muốn Dương Dương bị chết đuối, vì vậy rất có thể Dạ Ca đã vớt cô bé từ dưới nước lên, bởi vì cả người ướt đẫm nên Dạ Ca mới thay quần áo cho Dương Dương.”
“Dương Dương chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, cô bé không thể phân biệt được ai là người tốt ai là người xấu, tên Dạ Ca này rốt cuộc là hạng người gì đây? Hiện tại, tôi rất tò mò.” Lý Nhất Đình không tự chủ sờ cằm, ông cũng nghĩ không ra.
Lúc này, Lý Nhất Đình vẫn còn đang suy nghĩ tới hai việc: Đầu tiên, thời gian Dương Dương bị tấn công là khoảng bảy, tám giờ sáng, bình thường thì trong thời gian này có rất nhiều người thức dậy và ra ngoài, lẽ ra phải có người nhìn thấy mới đúng, thế nhưng lại không có bất cứ nhân chứng nào cung cấp manh mối, chuyện này là sao? Mặt khác, nếu Dạ Ca trùng hợp cứu được Dương Dương, thời gian này gã lại tới khu nhà trộm đồ thì không hợp logic, mới sáng sớm đã đi ăn trộm, các chủ nhà vẫn chưa đi làm, người chuyên nghiệp như Dạ Ca không thể không biết được. Như vậy thì tên Dạ Ca này rốt cuộc là trùng hợp trở thành ân nhân cứu mạng của Dương Dương hay là sau khi gã tấn công Dương Dương bất thành lại thấy không đành lòng, động lòng trắc ẩn mới đưa về nhà?
Sự tình này quả nhiên là khó phân biệt đầu đuôi, điểm đáng nghi cũng rất nhiều, bây giờ nhìn lại, chỉ khi đi tìm Dạ Ca mới có thể lấy được đáp án, dù sao Dương Dương cũng là được Lưu Tử Thần tìm thấy trong nhà Dạ Ca, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, nhóm người Bắc Đình quyết định bám chặt lấy manh mối này, tiếp tục tiến hành điều tra sâu về gã.
Nhưng điều khiến nhóm người Lý Nhất Đình thất vọng chính là, từ khi Lưu Tử Thần cứu Dương Dương ra khỏi nhà Dạ Ca, tên Dạ Ca thần bí này giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, không hề xuất hiện nữa. Bất kể là trong căn nhà ở căn gác trên tầng cao nhất hay là nhà xưởng bỏ hoang của đám người Nhị Nhật, hay là phụ cận khu nhà Kim Hải Uyển đều không thấy bóng dáng Dạ Ca đâu, Dạ Ca cứ thế biến mất trong tầm mắt nhóm thám tử Bắc Đình!
Lý Nhất Đình dặn dò Vạn Vính Khôn và Thịnh Mập tiếp tục ngồi canh giữ ở phụ cận nhà Dạ Ca, đáng tiếc là mệt nhọc mấy ngày mà vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.
Quá trình điều tra phá án của Bắc Đình lại rơi vào bế tắc một lần nữa.
Không tìm được Dạ Ca, bầu không khí dường như đang hình thành nguy cơ vô hình, không ai biết còn có người nào bị hại nữa không.
Từ khi Bắc Đình xuất đạo tới nay, chưa từng gặp phải tình cảnh lúng túng thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]