Nước nhỏ long tong nghe thật tịch mịch.
Nước chảy róc rách cũng vậy.
Rốt cuộc, kiếp người là tịch mịch.
Đường Phương ngắm dòng nước từ ao chạy vào trong chỗ ám, rồi lại từ miệng con rồng phun ra, nước cứ trôi hoài trôi mãi như vậy, một vài đóa hoa đangtrôi lòng vòng trên mặt nước, thủy chung vẫn không trôi đi đâu.
Cũng giống như ngày tháng vậy, không là chuyện gì, không đợi chờ gì, nướctrôi và hoa rơi vẫn cứ loay hoay không ra khỏi đâu cả.
Không chừng bởi vì không có chỗ để thoát ra chăng?
Bệnh thế của cô chẳng thấy khá hơn trước, ngược lại mỗi ngày càng thấy yếu ớt hơn.
Tháng trước cô còn mắt sáng mày sao linh lợi, bệnh hoạn làm cho cô hao mònchỉ thấy có mệt mỏi. Cô đưa tay chạm vào nước đang chảy.
Nước thật ấm.
Trời đã ấm lại rồi sao?
Hay là bàn tay cô quá lạnh?
Hôm nay có khỏe hơn không nhỉ?
Chắc là khá hơn hôm qua mà?
Thật ra, bệnh tình của cô chẳng hề khá hơn tý nào, (mỗi ngày mỗi lần hạ độc, độc chỉ có càng lúc càng nhiều, làm sao khá hơn cho nổi?) nhưng cô vẫncảm thấy mỗi ngày mình cảm thấy khá hơn chút chút.
"Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Cô nghe có người hỏi cô, trong cơn bàng hoàng, hình như mặt trời ấm áp đang hỏi mình.
Thật ra, người hỏi cô đã hỏi lần thứ hai.
Cô yếu ớt đến độ thậm chí còn mất đi cả thính giác.
"Hử?"
"Khá hơn không?"
Một gã công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nhat-chien/1948331/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.