"Ngươi dừng tay." Nghi Lâm đột nhiên xuất hiện che trước người Lệnh Hồ Xung, sắc mặt đại biến Đông Phương thu kiếm, cưỡng ép xua tan nội lực, khiến chân khí nghịch chuyển trong miệng tràn ra một tia máu, không khỏi lảo đảo một cái. Thấy Đông Phương cử động dị thường lòng vô thành phủ Nghi Lâm cũng không hề sinh nghi, cho là Đông Phương bị Nghê Thường điều khiển không thể tổn thương được mình. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Đông Phương một cái liền chất vấn Nghê Thường đứng cách đó không xa: "Ngươi tại sao lại muốn tổn thương Lệnh Hồ đại ca?" "Ta còn nghĩ là ngươi cùng ma giáo khác nhau, không ngờ cũng chỉ là một duộc." "Có một tỷ tỷ như ngươi thật khiến ta thêm sỉ nhục." Nghe thấy câu này lòng Nghê Thường thêm căng thẳng quả nhiên mắt người kia ảm đạm đi, kiếm trong tay cũng rơi xuống. Thì ra trong lòng nàng Nghê Thường cũng với nàng cũng chỉ là ma giáo liên qua đến nhau, còn bị chê trách như vậy, nếu để nàng biết tỷ tỷ nàng là giáo chủ ma giáo, chỉ sợ đó cũng không còn là ngôn từ trách cứ nữa mà là đại nghĩa diệt thân luôn.
"Ta không ngờ ngươi lại cùng hạng người như vậy một phe." Vẻ mặt khinh thường giọng nói khinh bỉ như là ngàn mũi kiếm xuyên tim Đông Phương, nàng sao lại không biết lời như vậy ám chỉ ai? trong lòng khổ sở nhưng vẫn nhịn xuống. Nghê Thường trên danh nghĩa tỷ tỷ cũng không trả lời, nàng không biết tâm tình Đông Phương hiện tại như thế nào, nhưng nàng biết Đông Phương đang tức giận, cũng không dám nửa câu nặng lời với Nghi Lâm. Trong lòng khó chịu nàng chỉ có thể im lặng để cho Nghi Lâm chỉ trích, nàng cũng biết đối với Đông Phương Nghi Lâm cũng là người khiến nàng vừa đau vừa đả thương người, ngược lại cũng chỉ cảm thấy áy náy. Thấy Nghê Thường không nói gì, Nghi Lâm cũng không nói nữa, thấy vết thương trên cổ Lệnh Hồ Xung lại càng thấy đau lòng hơn, "Lệnh Hồ đại ca có đau không?"
Lệnh Hồ Xung đứng một bến thấy tình cảnh kỳ quái không có nói gì, nhận lấy cái khăn Nghi Lâm đưa cho lau đi vết thương trên cổ, hắn nghĩ hình như hắn biết chuyện gì. Thấy Đông Phương Bất Bại vừa đánh Phong Thanh Dương một màn khi nã, trong lòng hắn mặc dù đối với sự ái mộ của Nghi Lâm thấy thẹn nhưng cũng nghĩ đây là tình thế cấp bách. "Nghi Lâm sư muội ngươi có thể đỡ ta xuống núi không?" Nghi Lâm thấy người mình yêu dáng vẻ yếu ớt, làm gì còn nghĩ đến chuyện khác, không nghĩ đến tỷ tỷ tự làm tự đọa kia, cẩn thận ôn nhu đỡ Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung xuống núi đang đoán xem ba người này có quan hệ gì, hắn không tin Luyện Nghê Thường và Nghi Lâm là tỷ muội, thấy Nghi Lâm chỉ trích như vậy thương tâm trong mắt nàng còn không Đông Phương Bất Bại còn nhiều hơn?
Thấy Đông Phương Bất Bại đứng trước mặt mình Nghi Lâm ghét bỏ đẩy người trước mặt ra. Đông Phương cũng không hề chống cự, bị đẩy một cái xém chút là ngã từ trên núi xuống, may là Nghê Thường nhìn thấy tình thế không ổn, vội ngăn Đông Phương lại, nếu không đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại sẽ bị ngã chết mất. Đông Phương nhìn muội muội mình quan tâm chu toàn cho Lệnh Hồ Xung, nhưng lại không thấy được nửa điểm thương tiếc trong mắt Lệnh Hồ Xung nội tâm vô cùng bực bội, nhưng lại nghĩ đến muội muội. Nàng không hề biết mình trong mắt Nghê Thường nhìn thấy Nghi Lâm không phải là một người đáng thương như vậy, một vì yêu, một vì tình thân. "Đông Phương?" Nghê Thường không xác định gọi Đông Phương một tiếng, lại nhìn thấy Đông Phương đang đứng sững sờ nhìn bóng lưng Nghi Lâm tuyệt tình rời đi. "Chúng ta đi thôi!" Lưng Đông Phương vốn cao ngất lại bị ép thành như vậy có chút suy sụp. Nàng luôn thích sạch sẽ, ngón tay móng tay lúc nào cũng được cắt ngắn, nhưng Nghê Thường cũng nhanh mắt thấy lực nắm của Đông Phương rất chặt, bàn tay cũng đã đỏ ửng, tái nhợt một mảng lớn dần tràn ra. Nhìn người quay đầu đi chỗ khác trong lòng đầy đau thương nhìn thấy bóng lưng cũng biết được người, Nghê Thường không biết nên nói cho phải. Lúc này nàng rất đau lòng cho Đông Phương thậm chí còn có ý nghĩ nếu như Đông Phương chưa từng tìm thấy, vậy thì khát vọng thân tình cũng sẽ không trở thành thứ sắc bén làm nàng bị tổn thương. Mà đúng như Nghê Thường nghĩ đến, Đông Phương sẽ nhanh cảm nhận được cái đau thấu triệt cùng phản bội mà muội muội mình đem đến. Tác giả có lời muốn nói Trong phim nàng si tình Lệnh Hồ Xung, không tiếc vì Lệnh Hồ Xung đối với tỷ tỷ vừa nhận nhau liền nổi giận, tỷ tỷ hoàn toàn không cố ý trong mắt ẩn sâu đầy áy náy cùng thống khổ. Nàng si tình Lệnh Hồ Xung cam nguyện buông tha mình chỉ vì tác thành tình yêu cho nàng cùng Lệnh Hồ sư huynh, cho dù là Nhạc Linh San hay Nhậm Doanh Doanh, thì cho đến giờ cũng không thấy được tỷ tỷ nàng luôn vô tư đối tốt với nàng, mỗi lần cùng tỷ tỷ gặp mặt chỉ toàn là chỉ trích cùng uy hiếp. Nàng si tình Lệnh Hồ Xung có thể vì hạnh phúc của Lệnh Hồ Xung cầu nguyện cho Nhậm Doanh Doanh khỏi bệnh, hai người sống hết đời, nhưng chưa bao giờ đối với tỷ tỷ mình câu quan tâm hỏi thăm sức khỏe. Cuối cùng tỷ tỷ nàng biến mất, nàng cũng không hề đối với nàng sinh ra ảnh hưởng liên quan cho dù sắp chết, bởi vì lòng nàng chỉ có Lệnh Hồ Xung, mà người tỷ tỷ này như kẻ qua đường. Mà tỷ tỷ nàng cho dù thế nào trong lòng cũng chỉ có một muội muội. Cuối cùng Đông Phương thay lòng, không phải vì Lệnh Hồ Xung, mà còn do Nghi Lâm bạc tình, mới khiến nàng chặt đứt sợi dây ràng buộc kia đi. Bất quá cho dù như vậy, nàng cũng mang đến một Điền Bá Quang cải tà quy chánh đem đến bên cạnh muội muội, luôn bên cạnh bảo vệ nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]