Chương trước
Chương sau
Ra khỏi phạm vi của Hướng Vấn Thiên, Trác Nhất Hàng cũng thả lỏng suýt chút là ngã xuống đất, may là có Tân Long Tử bên cạnh cho hắn dựa tạm mới không bị bị đáp đất. "Khụ khụ..."
"Trác sư huynh, ngươi không sao chứ?" thấy tiếng ho nặng nề của Trác Nhất Hàng, Lệnh Hồ Xung cảm giác không làm được gì, trong lòng có chút áy náy, hắn thấy người này và nữ tử kia có quan hệ không nhỏ, hôm nay người kia đả thương Trác huynh xem ra là có chuyện gì đó.
Thấy mắt Lệnh Hồ Xung áy náy, Trác Nhất Hàng vỗ vai hắn thêm nụ cười an ủi.
Lúc này người không hề động thủ cái gì cũng chả có gì gì vui, rốt cuộc mấy người này mới nhớ đến chuyện có Nghê Thường, "Cô nương người kia là ai? vì sao lại muốn hại ngươi?"
"Hắn là Hướng Vấn Thiên của Nhật Nguyệt thần giáo, hôm nay ta lạc vào rừng trúc hắn hiểu lầm ta nên động thủ." Nghê Thường thấy hai người ở đây cũng biết quan hệ của mình và Đông Phương, cũng không che dấu gì, căn bản cũng chả có gì quan trọng.


"Luyện cô nương không có bị thương chứ?" Lệnh Hồ Xung lúc đó nhìn thấy Trác Nhất Hàng bị thương, nhưng cũng không biết Luyện cô nương có bị gì không, bất quá người có thể khiến Kiếm Phí cố kỵ thì nhất định không kém như vậy được, vậy sao lại cần Trác huynh bảo vệ chứ?
Lệnh Hồ Xung cũng biết Luyện cô nương này có liên quan đến vi ân công trong ma giáo kia, Hướng Vấn Thiên lại dám hạ thủ với nàng nói không chừng trong này có nội tình gì đó. Hắn tính hỏi vài câu nhưng ở đây thấy Trác Nhất Hàng nhìn Luyện cô nương đầy hảo cảm, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Trác Nhất Hàng vừa nghe nhớ đến năm đó Nghê Thường vào đời chỉ là thanh niên đôi mươi, trong lòng đầy ghen tị cùng hâm mộ, nhưng cũng biết năng lực của mình và nàng hiện tại không giống nhau. Bất quá cũng có hướng, gia nhân biết tên trong lòng cũng có chút vui vẻ.

"Trác huynh, sư đệ ta còn ở chỗ này e là ta phải bồi hắn, không biết Trác huynh định đi đâu?" Lệnh Hồ Xung hỏi.
Biết Lệnh Hồ Xung có chuyện, Trác Nhất Hàng cũng không ngại liền nói: "Gia sư có lệnh gọi ta nhanh chóng về núi Võ Đang."
"Nhưng thương thế của huynh?" Thấy bộ dạng Trác Nhất Hàng đứng còn không vững, Lệnh Hồ Xung thêm phần lo lắng, ánh mắt không tự chủ nhìn cô nương kiêu ngạo đứng kia, dù gì nguyên nhân cũng là do nàng.
"Không có chuyện gì, chỉ là chút thương nhẹ." thấy ánh mắt Lệnh Hồ Xung có hàm nghĩa Trác Nhất Hàng trong lòng vui vẻ, nếu thật vì chuyện này mà Luyện cô nương đưa mình về, đường xá xa xôi nói không chừng mình còn có thể gần nàng thêm một chút.
Nghê Thường bên cạnh thấy Trác Nhất Hàng lên tinh thần, nàng cũng không có nói ra sự thật của hắn. "Ta sẽ đưa hắn đi." kết quả lại phải đưa Trác Nhất Hàng về, bất quá dù sao hắn cũng giúp mình cản một đao, nói đúng hơn là đỡ dùm nhưng mấy tên kia lại không nghĩ như vậy, mình luôn bị cho là nhân tình của hắn.

Lời nói vui vẻ ánh mắt Trác Nhất Hàng liền sáng lên, gặp qua bản lĩnh Nghê Thường thì Lệnh Hồ Xung cũng yên tâm không ít, có một người như vậy, cũng không lo cháy nhà có kẻ hôi của, chắp tay một cái: "Vậy làm phiền Luyện cô nương."
Nghê Thường cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái, Tân Long Tử cũng tự nhận mình có thể bảo vệ được cho Trác Nhất Hàng nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, trong lòng có chút mất hứng, nhưng vì sư huynh cũng nhịn xuống.
Vốn Nghê Thường tính ở Lạc Dương một thời gian, chờ Trác Nhất Hàng dưỡng thương cho tốt rồi tự về nhà, nhưng sự thực lại không như vậy, vì Trác Nhất Hàng nói chưởng môn Tử Dương Võ Đang có chuyện quan trọng muốn nói. nên phải về gấp, nên mình phải theo lên núi Võ Đang.
Qua mấy ngày đi đường, sinh lực Trác Nhất Hàng kiên cường, lộ ra trước mặt Nghê Thường là một người trọng thương vội đi đường kỳ tích là mấy ngày cũng không chết.
"Luyện cô nương có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" trên đường đi, Nghê Thường toàn bị làm phiền, ánh mắt hàm tình kia cứ liên tục nhìn mình khiến mình khó chịu cắn muốn mẻ răng, cũng chỉ vì Trác Nhất Hàng hắn suy tưởng viễn công võ công mình lại không thấp, bất kỳ ánh mắt nào nhìn có gì không ổn mình đều biết được, nhưng tên Trác Nhất Hàng này cứ nhìn mình chằm chằm hoài cảm khiến mình như chết lặng. Nếu như bây giờ có người đánh lén mình hay là bọn họ mình cũng không chắc là có thể bảo vệ được hai tên này không. Nhưng mình cũng không thể nói thẳng ra, khiến hắn đừng có nhìn mình như vậy, đúng là khó chịu mà!
Một tên Trác Nhất Hàng thì thôi đi còn thêm cái tên Tân Long Tử kia cũng nhìn mình u oán như vậy sắp xuyên thủng người mình luôn rồi, mình lại không có quen biết gì hắn, hắn lại nghi ngờ mình khi nào gϊếŧ hắn diệt khẩu.
Nhìn núi Võ Đang cách đó không xa, Nghê Thường phong trần thở dài một cái: "Không ngờ lần đầu ta đến núi Võ Đang lại là thân phận như vậy!" trong giang hồ Võ Đang và Minh Nguyệt Hiệp bề ngoài thì duy trì mặt ôn hòa, cho đến giờ nước giếng không phạm nước sông, 5 năm trước Tử Dương vì đệ tử hắn yêu mến mới hạ sĩ diện, đến Minh Nguyệt Hiệp cầu thả người.
Hôm nay mình lại đội nón danh nhu nhược nữ tử được cứu đúng là châm chọc a!
"Luyện cô nương nói gì vậy?" Trác Nhất Hàng hình như nghe được gì đó, nhưng vì âm thanh quá nhỏ, nên nghe không rõ, liền hỏi.
"Không có gì chỉ nhớ chút chuyện mà thôi."
"Thật không?" Nghê Thường không muốn nói, Trác Nhất Hàng cũng không dám hỏi, chỉ có thể nói, "Trước mặt chính là núi Võ Đang, trên đó cảnh sắc đẹp không thể tả."
Nghê Thường bình thản khiến Trác Nhất Hàng có chút mất mát, ánh mắt rũ xuống, Tân Long Tử nhìn thấy Nghê Thường nhiều lần làm tổn thương đại sư huynh của mình bản chất thiếu nam đơn thuần càng bất mãn Luyện cô nương hơn.
"Sư huynh, các ngươi về rồi!" một đệ tử Võ Đang không biết là ai thấy đại sư huynh mình quay về liền mở cửa núi, nghênh đón.
Trác Nhất Hàng đưa dây cương cho một đệ tử Võ Đang thuận tiện hỏi: "Sư phụ đâu?"
"Chưởng môn xuất môn nói là 40 ngày sau mới quay về!" nghe lời này Trác Nhất Hàng lén liếc Nghê Thường một cái, thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mượn cớ bị vạch trần có chút ngượng ngùng đỏ mặt quay đầu lại, phân phó với đệ tử Võ Đang kia nói: "Đây là Luyện cô nương khách ta đưa về tìm cho nàng một phòng khách."
"Vâng." đệ tử Võ Đang đáp lại một câu, lén nhìn qua một chút quả nhiên sư huynh thích mỹ nhân nha, từ sau khi Hà sư tỷ đóng cửa không ra ngoài thì đây là nữ tử đầu tiên xuất hiện bên cạnh sư huynh mà.
Sau khi Tân Long Tử đem đệ tử Võ Đang kia đi xong thì chỉ còn lại hai người, Trác Nhất Hàng lừa gạt giai nhân lúng túng. Vốn muốn giải thích một chút lại sợ càng nói càng đen, đành ngậm miệng không nói, Nghê Thường cũng không có nổi giận đứng đó cùng hắn, hắn chỉ biết đứng ngại ngùng. Ngang ngược phun ra một câu: "Ta cho người chuẩn bị cho nàng một phòng khách." liền trốn mất.
"Tên này thật thú vị." thấy Trác Nhất Hàng bỏ đi, đem người được đặt tên là khách nhân nhét vào nơi ở của các cô nương phái Võ Đang, Nghê Thường buồn cười.
Mái hiên trong phòng Nghê Thường trên Võ Đang cũng nhẹ nhàng thanh thản, nhưng Kim Dị Độc trong kinh thành vì nàng cũng không thể vui vẻ như vậy.
Nghe thấy mất Thiết Phi Long mất tích, Hồng Hoa Qủy Mẫu mất hứng: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Khác với Hồng Hoa Qủy Mẫu đang vội vã, Kim Dị Độc lúc này lão thần khắp nơi, một chút cũng không vội: "Phu nhân không nên vội, Thiết Phi Long tất nhiên quan trọng, nhưng hắn cũng không phải là không được, chờ thêm vài ngày nữa đi, ta tự mình đến Lạc Dương một chuyến, đem chuyện này chấm dứt như vậy không tốt hơn sao?"
"Mong là vậy, gần đây ta cảm giác như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra, lúc làm việc ngươi cũng nên cẩn thận đó, đừng có để mình bị thương."
Nghe được lời nói lo lắng của nàng, trong lòng cũng đã có dự Kim Dị Độc vỗ nhẹ lên tay Hồng Hoa Qủy Mẫu: "Yên tâm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.