Chương trước
Chương sau
"Hôm qua quả nhiên ngươi nói không sai, Lệnh Hồ Xung đúng như ngươi nói, chuyện này không giải quyết được gì." Luyện Nghê Thường thấy Đông Phương đến sớm, thấy nàng cười không nói.
Lúc này lại nghe có tiếng ồn bên kia, Đông Phương và Nghê Thường đứng dậy, nhìn xem là chuyện gì, thì ra là đám người mặc y phục đệ tử Tung Sơn xông vào hậu đường bắt người.
"Luyện tiểu thư!" thấy nam nhân tuấn tú đang ở cùng Luyện Nghê Thường, đệ tử Tung Sơn vốn hống hách vênh váo liền mềm xuống, cùng kính chào Nghê Thường.
"Đây là sao vậy?" Nghê Thường hỏi
"Là chưởng môn giao phó, chúng ta phụng mệnh làm việc, không biết vị này?" đệ tử Tung Sơn cũng không muốn người này là tử đệ Lưu Gia, nếu không thì không dễ làm.
"Vị này là khách ta mời đến." Nghê Thường luôn bảo vệ cho nam nhân kia, đệ tử Tung Sơn cũng biết người này mình chọc không nổi.


"Vậy mời Luyện tiểu thư đi trước, Phí Kiếm sư thúc sẽ nhanh đến, bọn ta sẽ nhanh làm xong." đệ tử Tung Sơn ôm quyền cáo từ.
Nhìn hành động đám người này nhanh chóng, xem ra là đã tập luyện rất nhiều, Đông Phương cảm khái nói: "Xem ra Tà Lãnh Thiền này dã tâm cũng rất lớn a!" không chỉ giới hạn trong danh nghĩa minh chủ mà còn muốn chân chính thống nhất cả 5 phái, cái này liền bắt đầu hướng phái Hành Sơn hạ thủ.
"Hắn muốn, chưa chắc người khác để hắn như ý nguyện." Ngũ nhạc kiếm phái từ một giới nữ lưu là Định Dật sư thái ra, Túy tâm nhạc kỹ Mạc đại chưởng môn, Si tâm võ học Thiên Môn chân nhân ra, còn có một tên nữa là Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần. Mấy ngày nay, Nghê Thường không chỉ ở trong phòng, còn dò xét được không ít chuyện các danh môn chính phái.
Trai tài gái sắc hai người cùng cười nói, như là một đôi thần tiên quyến lữ.

Nhưng mà, bầu không khí hiện tại cũng không thể coi là hài hòa được.
"Các vị tiền bối đồng đạo từ xa đến đây, Lưu mỗ trong lòng vô cùng cảm kích, chắc hẳn các vị đều biết Lưu mỗ được triều đình ân điển, làm một chức quan nhỏ, có câu nói thực quân chi lộc trung quân chi sự. Trong giang hồ làm việc thì dùng nghĩa khí, chuyện quốc gia thì dùng công pháp. Sau này hai bên nếu có mâu thuẫn, thì cũng không khiến huynh đệ bị làm khó. Cho nên từ nay về sau, Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm, thối lui giang hồ, dĩ nhiên mọi người đang ngồi đây, nếu đến thành Hành Dường thì cứ đến, lưu lại chỗ Lưu mỗ ta thì là bằng hữu. Bất quá ân oán giang hồ, thứ cho Lưu mỗ không hỏi đến nữa."
*Thục quân chi lộc trung quân chi sự: Đây là một câu nói của Lỗ Hùng khi bị bắt vào cung Tử Nha, trích từ hồi 40 của tiểu thuyết "Phong thần diễn nghĩa". Bản dịch của Vn hầu như đã lướt qua chỗ này, nhưng đại khái câu này có nghĩa là "Ăn lộc của vua thì phải trung thành với vua".

Vua của Lỗ Hùng là Trụ vương, khi ông bị bắt đã được Tử Nha khuyên giải vì biết Lỗ Hùng là một vị tướng tài giỏi, nhưng Lỗ Hùng lại cho rằng mệnh làm trung thần mà không khuyên được hôn quân thì cũng nên chịu chết chứ nhất quyết không phò tá người khác.
Người trong giang hồ ân oán sảng khoái, biết bao tiêu sái, cần gì phải học những tên thư sinh nghèo vào quan trường đấu đá lẫn nhau. Nhiều võ lâm đồng đạo lắc đầu, Lưu Chính Phong dứt khoát chọn trong mắt mọi người cũng là không chính đáng.
Nhưng khi tay hắn sắp cho vào chậu, thì bị một đám người đến cản lại, một tiếng khoan đã liền thu hút ánh mắt mọi người chính là Phí Kiếm của Tung Sơn.
Trong lòng Lưu Chính Phong co lại, quả nhiên chuyện hắn lo lắng đã xảy ra, nhưng hắn cũng không sợ, Tà Lãnh Thiền này quản quá nhiều, mình rửa tay gác kiếm là chuyện riêng tư, nhiều lắm cũng coi như chuyện trong môn phái, chưởng môn có thể chọn người khác, nhưng Tà Lãnh Thiền này vẫn muốn xen vào chuyện người khác.
Lưu Chính Phong bị cản lại không thoải mái, ngược lại thêm vài phần không vui, cũng không muốn cho Phí Kiếm mặt mũi nào.
Nhiều năm qua Tà Lãnh Thiền vì võ công cao mà quản chức minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái, cho nên phái Tung Sơn vẫn đứng đầu trong 5 phái, môn nhân cũng kiêu căng hơn nhiều. Phí Kiếm cũng biết rõ nên có chuẩn bị, Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm lần này cũng đã bị Tà Lãnh Thiền lập kế lấy uy, há lại bỏ qua cho dễ như vậy sao.
Hai người tranh phong, Phí Kiếm chỉ trích Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm là vì cấu kết với Khúc Dương của ma giáo, Lưu Chính Phong cũng không nhượng bộ chỉ trích Tà Lãnh Thiền lạm dụng uy quyền phát đại dương oai, công khai hãm hại, nhưng không nói chữ nào đến cảm tình giữa mình và Khúc Dương. Những người quanh đây sắc mặt cũng thay đổi, liền sinh nghi.
Trong lúc không ngừng tranh chấp, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, một bóng người lảo đảo nghiêng ngả đi vào, đến nổi đẩy đổ cả kim bồn rửa tay của Lưu Chính Phong.
"Hắn chính là Đông Phương Bất Bại!"
Đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người Lâm Bình Chi đầy oán độc chỉ Đông Phương hô.
Nếu gọi bình thường, Lâm Bình Chi tất nhiên sẽ bị mọi người nghĩ là điên, nhưng mới vừa có án Lưu Chính Phong và Khúc Dương cấu kết, còn chưa có hồi kết khiến các phái lo lắng. Bây giờ lại có người nói Đông Phương Bất Bại ở chỗ này, thái độ cũng kiên quyết không ít.
Mọi người thất kinh, ánh mắt mọi người nhìn về phía người áo lam, dung mạo phi phàm, liền xì xào bàn tán.
Tà Lãnh Thiền không ở đây, còn bốn phái cũng không khác gì nhau, gia chủ Lưu Chính Phong cùng Phí Kiếm đang tranh luận cũng lúng túng, không nói gì, cuối cùng Phí Kiếm dựa lưng Tà Lãnh Thiền không thể làm gì khác hơn liền nhắm mắt hỏi: "5 phái ở đây, ngươi nói Đông Phương Bất Bại ở đây có chứng cứ gì?"
Lâm Bình Chi thấy nhiều cao thủ võ lâm ở đây, trong lòng cũng không sợ: "Ta đã thấy hắn, bằng hữu của ta bị hắn gϊếŧ chết, không tin thì cứ điều tra, nếu nói dối cái gì Lâm Bình Chi ta cam chịu trừng phạt."
"Người này là Lâm Bình Chi?" Dư Thương Hải nhìn tên mặc vải thô đứng đằng xa, trong lòng liền tính toán.
Lâm Bình Chi trước kia có tiêu cục trong chốn giang hồ cũng coi như có chút tên tuổi, mà trước kia cha hắn cũng bị giang hồ dòm ngó, hiện tại hắn cũng ít ai biết đến nhìn Đông Phương ánh mắt cũng không bất thiện.
"Đông Phương Bất Bại, hắn chính là Đông Phương Bất Bại!"
Mấy vị chưởng môn nhân đang ngồi, kinh sợ đến thất sắc vội đứng dậy, bày trận đợi, đệ tử sau lưng cũng giơ lên binh khí, đợi cho chưởng môn hạ lệnh, liền đồng loạt tiến công.
Đông Phương còn đang ngồi yên trên ghế khi nhìn thấy Lâm Bình Chi bước vào đây cũng biết mọi chuyện sẽ không ổn.
Bị vạn người nhìn chằm chằm, Đông Phương ngồi trên ghế vẫn bình tĩnh sắc mặt không có nửa phần giao động. Nàng là ai? nếu vì chuyện này mà hốt hoảng, há chẳng phải bỏ rơi danh tiếng của mình rồi sao?
"Huynh đài, xin hỏi những lời Lâm tiểu huynh đệ ngươi có gì nói không." Phí Kiếm cẩn thận hỏi, hắn thấy được người bên cạnh là khách quan trọng đến thăm chưởng môn của mình. Chỉ là trong lòng đối với người này có chút bất mãn, mình đường đường là võ lâm chính phái, mà khách quý lại cùng với giáo chủ ma giáo có dính dáng với nhau, một khi bị người cố ý nói mình cùng ma giáo cấu kết thì phải làm sao đây?
"Ngươi lại thành trung tâm cho mọi người nhìn chăm chú!"
Nghê Thường ngồi xem kịch vui, khiến Đông Phương cũng bất đắc dĩ. Nàng không đứng dậy nhìn mọi người chung quanh vẻ mặt sợ hãi: "Xem ra tại hạ không được hoan nghênh rồi."
Đây cũng là thừa nhận! đến lúc này mấy kẻ kêu muốn đánh gϊếŧ cũng hoảng sợ. Đông Phương Bất Bại giáo chủ ma giáo võ công không ai không biết, có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, thì sao có thể để đám tôm tép này sánh nổi, ánh mắt mọi người nhìn mấy vị chưởng môn kia, bọn họ là những người có võ công cao nhất.
Kinh ngạc nhất vẫn là Lệnh Hồ Xung, hắn không nghĩ đến ân nhân cứu mạng lại là giáo chủ ma giáo. "Hắn là Đông Phương Bất Bại." bất quá cũng vậy, trên đời này mang họ Đông Phương có nội lực thâm hậu lại có mấy người.
"Đại sư huynh ngươi nói gì?" Lục Hầu Nhi bên cạnh nghe thấy Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm, vỗ vai hắn hỏi.
Lệnh Hồ Xung liền đổi chủ đề: "Không có gì chỉ là ta thấy bộ dạng hắn hình như không giống lời đồn, có chút kinh ngạc." quả thật mọi người luôn nói khuôn mặt Đông Phương Bất Bại âm tà, gϊếŧ người như ngóe, nhưng hôm nay nhìn thấy trăm nghe không bằng nhìn thấy, phiên nhiên giai công tử.
Lục Hầu Nhi bĩu môi biểu thị hắn ghen tị, "Xem tiểu sư muội chúng ta kìa, nhìn không chớp mắt." không phải nhìn đẹp hơn có tí thôi sao? đại sư huynh cũng không kém a!
Lệnh Hồ Xung vừa quay đầu, quả nhiên thấy sư muội Nhạc Linh San ở đó ôm mặt, ánh mắt đầy si mê. Nhất thời cũng đen mặt.
Dư Thương Hải cùng Kiến Phong Sử Đà thương đả xuất đầu điểu, hắn cũng biết rõ ràng. Câm miệng không nói, chờ cho Nhật Nguyệt thần giáo đánh nhau với Ngũ nhạc kiếm phái.
Nơi này gồm có ba vị chưởng môn, bối phận lớn nhất hẳn là Thiên Môn đạo trưởng phái Thiên sơn, nhưng Thiên Môn đạo trưởng cũng không tiện nói, còn thêm tuổi trẻ khí thịnh ghét ác như thù, nếu có gì không được tránh không được ác chiến. Nhưng Hằng Sơn Đinh Dật sư thái lại vô tranh với đời, không muốn quản chuyện. Nghĩ một hồi, Nhạc Bất Quần chỉ có thể dựa vào danh tiếng Quân Tử kiếm của hắn bước ra.
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Trung thu vui vẻ, trung thu vui vẻ, trung thu vui vẻ, trung thu vui vẻ, trung thu vui vẻ, trung thu vui vẻ, trung thu vui vẻ
Rõ ràng Đông Phương cũng có mặt khi Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm, nhưng liếc một cái cũng sợ hãi, thật là tiếc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.