"Ha ha." Luyện Nghê Thường cười lạnh một tiếng, thấy cặp mắt kia không ngừng dòm mình, ánh mắt đầy chán ghét, hắn coi mình là gì, còn dám nhìn mình vô lại như vậy.
Thấy người đẹp, bị sắc hút mất hồn hắn cũng không còn nhớ đến chuyện đi bắt người đánh mình, ngược lại thầm vui vẻ, nếu không cẩn thận nhìn xem một nữ tử đẹp như vậy há chẳng phải đã bị mình bỏ lỡ rồi sao?
Vốn chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, nhưng tâm tình Nghê Thường lúc này lại hỏng hết, tên này thật to gan, còn dám như vậy với mình nếu cứ vậy bỏ qua cho hắn thì thật phải xin lỗi danh hiệu của mình trên giang hồ.
"Ngươi là thứ gì?" Nghê Thường không chút khách khí nói.
"Mỹ nhân, sao lại nóng giận a, tính tình không tốt là nam nhân không thích đâu." Điền Bá Quang đưa ngón tay quơ quơ trên mặt, nụ cười tiện kia cũng như nói ta vì ngươi cũng thấy tốt, ngươi sao lại u mê không tỉnh a.
"Nữ nhân mà, luôn thích yếu đuối cho nam nhân thích, bất quá cũng không sao, tiểu sinh ngược lại cũng không để ý." nhìn nụ cười như khinh thường, bị □□ làm mờ mắt hắn chuẩn bị động thủ, lúc đầu là tình thú giờ là vì mặt mũi. "Ngươi biết ta là ai?"
Móng vuốt Điền Bá Quang chỉ cách vai Nghê Thường một hai thước, lại kinh ngạc vì không đến gần được, dường như quanh nàng có lực lượng vô hình cản lại, cho dù Điền Bá Quang dùng hết sức nhưng cũng không vào được phần nửa nào.
"Tên háo sắc không biết sống chết, không lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nghe-thuong-khuc/937868/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.